🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 422: Lạc Ninh chỉ điểm Diệp Tử phản kích

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh dặn dò:

“Cậu cứ nói là tối qua về nhà mẹ đẻ, chồng cậu thì đang làm nhiệm vụ, không ngờ nhà lại bị trộm, mất luôn cái máy tính bảng. Nhớ phải nhấn mạnh chồng cậu là đội trưởng đội hình sự của Phân cục Nam Thành.”

“Không cần cậu gọi cho Trì Húc, bên họ tự biết liên hệ. Cậu cứ ngồi nhà với Hàn Phi chờ cảnh sát tới, rồi nói đúng sự thật. Tuyệt đối đừng nhắc gì đến mẹ chồng cậu và Vương Dung, những chuyện còn lại thì tùy cơ ứng biến.”

Diệp Tử là người thông minh, nghe Lạc Ninh nói đến đó là cô đã hiểu cần phải làm gì.

Sau khi cảm ơn Lạc Ninh, cô cúp máy, lập tức báo cảnh sát và lặp lại lời như Lạc Ninh đã hướng dẫn với tổng đài viên.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, tổng đài viên lập tức báo cáo với cấp trên với vẻ căng thẳng.

Sau đó dặn Diệp Tử ở yên trong nhà, khóa kỹ cửa, không tùy tiện mở, đợi cảnh sát đến nơi.

Nhà của đội trưởng đội hình sự bị trộm, việc này không hề đơn giản.

Lỡ như là kẻ thù tìm đến trả thù thì sao?

Diệp Tử làm đúng lời dặn, cúp máy xong thì nhắn tin báo lại cho Lạc Ninh, hai người liên lạc với nhau bằng tin nhắn.

Hai phút sau, Hàn Phi đến trước.

Diệp Tử mở cửa cho cô vào, kể sơ qua tình hình, thì cảnh sát cũng tới.

Người dẫn đội là trưởng đồn phụ trách khu vực này, họ Châu.

Diệp Tử kể lại sự việc cho Trưởng đồn Châu, không hề nhắc tới Hạ Bình Xuân và Vương Dung.

Cuối cùng cô còn cố ý nói thêm:

“Trưởng đồn, tôi vẫn chưa chắc là có trộm hay không, nhưng tôi đã tìm kỹ trong ngoài rồi, thật sự không thấy cái máy tính bảng đâu. Giá trị cũng không cao, chỉ năm sáu nghìn tệ.”

“Nhưng mà, nếu thực sự là trộm thì rắc rối to rồi. Nhà tôi ở tầng một có bảo vệ, kẻ đó vẫn vào được, lên được tầng nhà tôi, không hề cạy khóa, mở được cửa, rồi lấy đi máy tính bảng của tôi.”

“Nghĩ lại mà tôi còn thấy sợ. Một tên trộm có khả năng như vậy chắc chắn không đơn giản đâu. Anh cũng biết, chồng tôi là đội trưởng hình sự, thường xuyên làm nhiệm vụ vắng nhà. Nếu tối qua tôi ở nhà thì chẳng phải đã đối mặt với hắn rồi sao…”

Cô nói đến đây thì không thể nói tiếp, tay run lẩy bẩy.

Sớm biết thế đã đặt mật khẩu mở khóa rồi, vì tiện nên cô không cài.

Nếu không thì cái máy đó vào tay Vương Dung cũng chẳng dùng được.

Hàn Phi ôm vai Diệp Tử, nói tiếp:

“Trưởng đồn Châu, Diệp Tử là vợ của một cảnh sát, chồng cô ấy tận tụy với công việc, các anh cũng nên bảo vệ an toàn cho người thân của anh ấy chứ?”

Trưởng đồn Châu gật đầu:

“Đó là điều tất nhiên. Cô Diệp, cô đừng lo. Chúng tôi sẽ kiểm tra xem có gì bất thường không. Cô cũng cố gắng nhớ lại xem còn mất gì khác không nhé.”

“Vâng.”

Diệp Tử cùng Trưởng đồn Châu và các đồng nghiệp của ông kiểm tra một vòng quanh nhà. Lúc này, Trì Húc về đến.

Anh còn chưa kịp cởi giày, đã lao vào nhà, chạy thẳng tới trước mặt Diệp Tử, nắm lấy tay cô hỏi dồn:

“Chuyện gì vậy? Sao lại bị trộm? Máy tính bảng thật sự mất rồi à? Có khi nào em để ở đâu rồi quên không? Đã tìm kỹ chưa?”

“Chào Đội trưởng Trì.”

Trưởng đồn Châu chìa tay ra bắt tay Trì Húc.

“Tôi là trưởng đồn phụ trách khu vực này, họ Châu. Vừa rồi chúng tôi đã tìm kỹ rồi, quả thật không thấy máy tính bảng đâu.”

Trì Húc bắt tay ông:

“Chào Trưởng đồn Châu, làm phiền mọi người rồi, thật ngại quá.”

Trưởng đồn Châu nói:

“Đội trưởng Trì khách sáo rồi. Anh tận tụy với công việc, chúng tôi phải có trách nhiệm bảo vệ gia đình anh. Anh thử nghĩ xem, liệu có khả năng là bị kẻ thù trả thù không?”

Trì Húc chau mày, như đang suy nghĩ.

Vài giây sau, anh quay sang hỏi Diệp Tử:

“Em hỏi mẹ anh chưa?”

Diệp Tử lắc đầu:

“Hỏi mẹ làm gì? Mẹ đâu có dùng máy tính bảng, mà mẹ cũng chưa từng tự ý lấy đồ của em.”

Trì Húc nghĩ một chút rồi rút điện thoại gọi cho mẹ – Hạ Bình Xuân.

Bà rất nhanh đã bắt máy:

“Trì Húc, con xong việc rồi à? Có về ăn tối không?”

Trì Húc:

“Mẹ, con về rồi, đang ở trên nhà. Mẹ lên đây một chút, con có chuyện muốn hỏi.”

Hạ Bình Xuân có phần khó hiểu:

“Sao con về mà không nói gì cả. Được rồi, mẹ lên ngay.”

Trì Húc cúp máy xong mới để ý thấy Hàn Phi đứng đó.

Bạn đang đọc truyện tại . Chúc vui vẻ!!!

 

Hàn Phi mỉm cười với anh:

“Chào Đội trưởng Trì, tôi hẹn Diệp Tử đi ăn tối, nên tiện thể đi cùng cô ấy về lấy đồ.”

“Chào cô.”

Trì Húc hơi lúng túng đáp lại.

Hạ Bình Xuân nhanh chóng lên tới nơi, theo sau là Trì Lỗi và Vương Dung.

Ba người vừa bước vào thấy trong nhà có mấy cảnh sát thì đều tỏ ra ngạc nhiên.

Trì Lỗi vừa bước vào vừa hỏi:

“Trì Húc, có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Vừa rồi nghe vợ nói con trai gọi lên gấp có việc, Trì Lỗi thấy có gì đó lạ nên cũng đi theo.

Ánh mắt Vương Dung lại bị Trì Húc thu hút.

Hôm nay anh mặc áo phông đen ngắn tay, phối cùng quần đen, trông vô cùng bảnh bao.

Cô ta tưởng tượng đến một ngày nào đó trở thành vợ của Trì Húc, hai người tình cảm mặn nồng, mặt liền đỏ bừng.

Ánh mắt Vương Dung nhìn Trì Húc không thoát khỏi mắt Diệp Tử.

Ngay cả Hàn Phi – người đứng xem kịch – cũng nhận ra Vương Dung có ý với Trì Húc.

Vì vậy cô rất hiểu cảm giác hiện giờ của Diệp Tử.

Trì Húc nhìn ba mẹ mình, mặt trầm xuống, nói:

“Ba, mẹ, nhà mình mất đồ, Diệp Tử đã báo cảnh sát rồi.”

Hạ Bình Xuân kinh ngạc:

“Mất đồ? Mất cái gì? Mất khi nào vậy?”

Diệp Tử tiếp lời:

“Mẹ, là cái máy tính bảng của con. Con cũng không biết mất lúc nào. Hôm qua con ra ngoài rồi không về, lúc đi, nó vẫn đặt trên bàn trà.”

Nghe đến đây, sắc mặt Vương Dung lập tức trắng bệch.

Hạ Bình Xuân ngẩn người một lát rồi vỗ tay nói:

“Con nói cái máy tính bảng đó à? Không mất đâu, ở dưới tầng. Vương Dung cầm đi chơi một chút thôi.”

Trì Húc nhíu mày nhìn sang Vương Dung.

Diệp Tử cố nén cơn giận trong lòng.

“Mẹ, ý mẹ là, người nhà bên mẹ lấy máy tính bảng của con à? Nhưng sao không ai nói với con một tiếng? Trì Húc, anh cũng biết chuyện này đúng không?”

Ánh mắt của Trưởng đồn Châu trở nên sâu xa, ông nhìn chằm chằm vào Vương Dung rồi hỏi Trì Húc:

“Cô gái này là người thân bên nhà anh à?”

Trong mắt Trì Húc thoáng qua vẻ lúng túng:

“Đúng vậy, Trưởng đồn Châu, cô ấy là người họ hàng bên nhà mẹ tôi.”

Diệp Tử hỏi tiếp:

“Nói đến chuyện này… Trì Húc, mẹ, rốt cuộc Vương Dung là họ hàng thế nào với nhà mình? Tới giờ hai người vẫn chưa nói rõ ràng với con.”

Sắc mặt Hạ Bình Xuân có phần khó xử:

“Là con gái của dì bên nhà ngoại. Diệp Tử, con không quen biết cũng phải thôi.”

Diệp Tử đáp lại:

“Mẹ, mẹ nói vậy thì không đúng rồi. Người đã đến ở trong nhà, lẽ ra mẹ nên nói rõ với con là họ hàng nào để con còn biết, tránh sau này nhầm lẫn, đúng không ạ?”

Hàn Phi đứng bên cạnh xen vào:

“Đúng đó, chắc là họ hàng thân thiết lắm nhỉ? Nếu không thì sao lại tự tiện lấy đồ cá nhân của Diệp Tử đem đi dùng? Máy tính bảng đâu phải vật thông thường, bên trong còn có nhiều thông tin riêng tư nữa.”

Diệp Tử gật đầu:

“Đúng vậy, trong máy tính bảng của em có cài nhiều ứng dụng tài chính, bình thường em dùng nó để mua vàng, mua cổ phiếu. Nếu rơi vào tay kẻ trộm thì hoàn toàn có thể bị chuyển sạch tiền.”

Hạ Bình Xuân vội vàng lên tiếng bênh vực Vương Dung:

protected text

 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trì Húc và ba anh – Trì Lỗi – lập tức thay đổi.

Diệp Tử làm bộ ngạc nhiên:

“Mẹ, ý mẹ là… Vương Dung không phải em họ của Trì Húc, mà là con gái của bạn thân mẹ?”

“Vậy tại sao mọi người lại nói dối con? Còn lấy máy tính bảng của con đi, thật sự chỉ để chơi game thôi sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...