*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe xong, từng lỗ chân lông trên người Đào Thước lập tức căng lên cảnh giác.
Anh ta quay sang Lục Viễn Chinh:
“Em hiểu rồi, Lục tổng, em sẽ theo sát Tưởng Điềm Điềm.”
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Tưởng Điềm Điềm vẫy tay gọi một chiếc taxi và báo tài xế một địa chỉ.
Mười phút sau, xe đưa cô đến trước cửa một khách sạn.
Cô trả tiền rồi mở cửa bước xuống, lấy trong túi ra một chiếc khăn lụa quấn quanh mặt.
Sau đó, cô vào sảnh khách sạn, lên thang máy và dừng ở tầng 7.
Tưởng Điềm Điềm bước ra, lấy một chiếc thẻ từ từ túi, dừng lại trước phòng 718 rồi quẹt thẻ mở cửa.
Vừa vào trong, một người đàn ông cao lớn liền ôm lấy cô, ném xuống giường.
Hắn giật khăn lụa khỏi đầu cô, rồi hôn mạnh lên môi cô.
Tưởng Điềm Điềm không chống cự mà còn vòng tay ôm lấy cổ hắn…
Nửa tiếng sau.
Cả hai nằm vật ra giường, thở hổn hển, nhìn lên trần nhà.
Khi hơi thở ổn định lại, người đàn ông hỏi:
“Cá sắp cắn câu chưa?”
Tưởng Điềm Điềm:
“Gần xong rồi, Lục Viễn Chinh có ý định rất rõ là muốn mua lại nhà máy đó. Bên phía nhà máy, anh đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
Người đàn ông:
“Lo hết rồi. Đợi tới lúc ký hợp đồng, đưa người đến khách sạn ký, chỉ cần hắn chuyển tiền vào tài khoản, là ta lập tức lên thuyền rời khỏi đây.”
Hắn vừa nói vừa quay sang ôm eo Tưởng Điềm Điềm:
“Có được số tiền lớn này rồi, chúng ta cả đời không cần lừa đảo nữa.”
“Không ngờ thiếu gia của Tập đoàn Đức Khang lại ngây thơ đến vậy, em chẳng tốn chút sức nào mà đã khiến anh ta tin tưởng em. Tất cả là nhờ gương mặt ‘ngây thơ’ này của em thôi.”
Người đàn ông cười tiếp lời:
“Chuẩn luôn, em có gương mặt thế kia, đàn ông nào mà không đổ? Nhất là loại háo sắc như Lục Viễn Chinh, dễ dụ hết sức.”
Tưởng Điềm Điềm trầm ngâm một lát, rồi hỏi:
“Mấy người diễn cùng chúng ta anh xử lý ổn thỏa chưa?”
Người đàn ông:
“Yên tâm, số tiền Lục Viễn Chinh đưa em, anh đã chia cho bọn họ rồi. Thuyền cũng đặt xong, chỉ đợi em thu lưới nữa là xong. Một khi rời khỏi đây, thế giới này sẽ không còn ai tên Tưởng Điềm Điềm nữa.”
Tưởng Điềm Điềm cong môi:
“Được rồi, để em ngủ một chút, chạy ngược xuôi cả ngày mệt chết đi được.”
Nhưng người đàn ông lại bò lên:
“Thêm một hiệp nữa đi.”
Tưởng Điềm Điềm đẩy hắn ra.
“Anh không nghe thấy tôi nói gì à? Tôi nói tôi mệt! Anh tưởng tôi là gì? Công cụ để anh phát tiết hả? Tôi nói cho anh biết, Trương Lỗi, anh chỉ là một con chó của tôi mà thôi!”
Mặt Trương Lỗi lập tức sầm xuống, nắm chặt tay nhìn chằm chằm cô:
“Em không phải là… đã yêu Lục Viễn Chinh rồi chứ?”
Tưởng Điềm Điềm trừng mắt:
“Anh bị điên à? Tôi yêu người mà tôi đang lừa tiền? Anh đừng quên kế hoạch lần này là do ai nghĩ ra. Tôi thấy anh nhàn rỗi đến nỗi đầu óc đơ rồi.”
Trương Lỗi nghe vậy, sắc mặt mới dịu lại.
“Được rồi, là anh sai. Anh không nên nghi ngờ tình cảm của em dành cho anh. Anh không quấy rầy em nữa, em ngủ đi. Anh chơi game một lát, đợi tối rồi chúng ta ra ngoài ăn một bữa thật ngon.”
Tưởng Điềm Điềm lại càng khó chịu:
“Anh không có não à? Lúc này mà còn ra ngoài ăn, lỡ gặp phải Lục Viễn Chinh thì kế hoạch vỡ hết!”
Trương Lỗi:
“Vậy anh mua về rồi mình ăn trong phòng được không?”
Tưởng Điềm Điềm không đáp, xem như đồng ý.
Trương Lỗi đeo tai nghe, ngồi lên sofa chơi game.
Tưởng Điềm Điềm có gương mặt búp bê ngây thơ khiến ai cũng nghĩ cô chỉ mới ngoài hai mươi.
Thực tế, cô đã ba mươi tuổi.
Cô rất rõ ưu thế của mình là gì, nên bao năm nay lợi dụng khuôn mặt đó để đi khắp nơi lừa đảo.
Đối tượng của cô luôn là người có tiền.
Vì người giàu thường sĩ diện, bị lừa cũng không dám báo công an, sợ bị lộ mất mặt.
Truyện được dịch đầy đủ tại
Trong điện thoại của cô có hẳn một danh sách các đại gia trên toàn thế giới cùng thông tin liên lạc.
Nửa năm trước, cô đã nhắm vào Lục Viễn Chinh, chỉ là chưa có cơ hội ra tay.
Cho đến khi biết anh có ý định nhập cư vào vùng này.
Cô và Trương Lỗi lập tức đến trước để bố trí, bỏ tiền thuê người địa phương diễn cùng cô.
Sau đó tìm thời cơ để dụ Lục Viễn Chinh sập bẫy.
Những lọ nước hoa cô bán cho anh ta, thực chất là hàng mà Trương Lỗi mua từ một chuyên gia pha chế tại địa phương.
Câu chuyện về “người cha dượng” hay gia đình mở quán ăn ở bãi biển, tất cả đều là diễn viên được thuê.
Cái quán ăn ấy là cô bỏ tiền ra bao trọn.
Tưởng Điềm Điềm luôn nói một câu:
“Trên đời này không có việc gì không làm được. Nếu không làm được, tức là tiền chưa đủ.”
Chính vì muốn câu được “con cá lớn” như Lục Viễn Chinh, cô đã dốc toàn lực và đầu tư không ít.
Vì lần này, cô nhất định phải thành công.
…
Sau khi nghe lời cảnh báo của Lục Viễn Chinh, Đào Thước lập tức bảo tài xế chở đến trang trại mà họ mới mua.
Đúng là có công nhân đang thi công, nhưng Tưởng Điềm Điềm thì không thấy đâu.
Anh hỏi mấy công nhân có thấy cô đến không, ai cũng lắc đầu.
Quay về khách sạn, Đào Thước liền báo cáo lại với Lục Viễn Chinh.
Tưởng Điềm Điềm từng nói với họ là cô thuê một phòng gần đó để tạm ở chờ ngày dọn vào trang trại, nhưng không nói cụ thể là ở đâu.
Đào Thước hỏi:
“Có cần gọi hỏi thử xem cô ấy đang ở đâu không?”
Lục Viễn Chinh nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
“Không cần, mai gặp lại hỏi cũng được.”
…
Tại Bắc Lĩnh.
Lạc Ninh và Diệp Tử bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng được tan ca về nhà.
Hai người vừa đi về phía phòng thay đồ, Lạc Ninh tiện miệng hỏi:
“Cậu về thẳng nhà mẹ luôn à?”
Diệp Tử lắc đầu:
“Không, mình phải ghé qua nhà một chuyến để lấy mấy bộ đồ, mỹ phẩm với cái máy tính bảng nữa, vẫn còn để ở đó.”
Lạc Ninh không nói thêm gì nữa. Thay đồ xong, cô lên xe của người nhà đến đón rồi rời đi.
Còn Diệp Tử thì đi ra bãi đậu xe, lái xe về căn hộ của mình.
Hai mươi phút sau, cô dừng trước tòa nhà, lùi xe vào chỗ đậu, lấy túi xách rồi bước xuống, định lên lầu lấy đồ.
Vừa bước vào sảnh, bảo vệ nhìn thấy cô liền vội vàng chạy ra chào.
Sau đó nói:
“Cô Diệp, cô gái người nhà bên chồng cô ấy – cái người đang ở nhà mẹ chồng cô ấy – thái độ ghê gớm lắm.”
Diệp Tử hơi ngạc nhiên:
“Sao vậy?”
Bảo vệ:
“Cũng chẳng có gì lớn, là cái bóng đèn ở nhà mẹ chồng cô bị hỏng, cô ta xuống gọi tôi lên thay. Tôi bảo mình là bảo vệ, chuyện thay bóng đèn phải gọi thợ điện. Tôi có thể giúp cô ta gọi người tới sửa.”
“Thế mà cô ta mắng tôi ăn lương mà không làm việc, còn doạ sẽ nhờ Đội trưởng Trì đuổi việc tôi nữa. Tôi nghĩ vẫn nên giải thích với cô một tiếng, không phải tôi không muốn giúp, mà tôi rời khỏi vị trí thì nhỡ có người lạ vào là rất nguy hiểm…”
Diệp Tử:
“Anh làm đúng rồi. Anh là nhân viên an ninh tôi thuê, chứ đâu phải thợ điện. Bóng đèn hỏng thì phải gọi thợ. Anh không cần để ý đến cô ta, anh là người tôi thuê, ngoài tôi ra, không ai có quyền sa thải anh cả.”
Bảo vệ:
“Cảm ơn cô Diệp. Tôi thấy cô gái đó không dễ đối phó đâu, cô nên cẩn thận một chút.”
Diệp Tử:
“Vâng, tôi biết rồi. À mà mấy hôm tới tôi sẽ về nhà ba mẹ ở tạm. Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, anh gọi điện cho tôi. Nếu cô ta còn làm phiền anh, cũng cứ gọi cho tôi.”
Bảo vệ:
“Vâng, cô Diệp.”
Diệp Tử bước vào thang máy, trong lòng càng lúc càng khó chịu với Vương Dung – đến cả bảo vệ của cô mà cũng dám sai khiến.
Quả là “giỏi” thật.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?