*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Viễn Chinh và Đào Thước đồng loạt quay đầu lại.
Chỉ thấy một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng đó, ôm một chiếc vali nhỏ.
Cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn nhưng đường cong đầy đặn, dáng đứng kiêu hãnh như một đóa hồng phấn đầy tự tôn.
Làn da trắng mịn như phát sáng, đôi má ửng hồng tràn đầy sức sống.
Gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay nổi bật với đôi mắt đen láy rạng rỡ, trên sống mũi lại có một nốt ruồi son màu hồng nhạt.
Lục Viễn Chinh bất giác sững sờ.
Anh chưa từng bị người phụ nữ nào hấp dẫn đến mức không thể rời mắt như thế.
Cô gái dường như đã quen với ánh nhìn mãnh liệt ấy, chỉ chuyên tâm vào việc giới thiệu nước hoa của mình.
Cô mỉm cười hỏi lại:
“Quý ngài, mẹ tôi là một nhà điều hương, tôi học nghề từ nhỏ. Tôi đảm bảo nước hoa của mình sẽ không khiến anh thất vọng. Tất nhiên, tôi không ép mua, nếu anh không thích thì thôi.”
Đào Thước cũng bị vẻ đẹp đầy sức sống của cô gái thu hút, lại nghe cô nói tiếng phổ thông, liền hỏi:
“Mỹ nhân, cô cũng là người nước Z sao? Di cư qua đây à?”
Cô gái gật đầu: “Vâng, ba mẹ tôi đều là người nước Z, khi còn nhỏ đã theo gia đình di cư sang đây. Trong nhà chúng tôi vẫn luôn nói tiếng phổ thông.”
Lục Viễn Chinh hoàn hồn, bất chợt hỏi: “Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô gái cười ngọt ngào: “Tôi tên là Tưởng Điềm Điềm, mọi người có thể gọi tôi là Điềm Điềm. Tháng sau tôi sẽ tròn hai mươi hai tuổi.”
Lục Viễn Chinh lẩm bẩm: “Ồ, vậy tôi hơn cô tám tuổi.”
Tưởng Điềm Điềm có vẻ không vui: “Ngài đây có hứng thú xem thử nước hoa của tôi không? Nếu không thì tôi xin phép không làm phiền nữa, tôi phải đi tìm khách hàng khác rồi.”
Thấy cô chu môi, Lục Viễn Chinh không khỏi mềm lòng.
Anh mỉm cười nói: “Xem chứ, cô ngồi xuống trước đã, uống tách cà phê, ăn chút bánh ngọt. Trời nắng thế này, đừng chạy lung tung.”
Tưởng Điềm Điềm nhíu mày: “Ngài đây không phải đang định theo đuổi tôi đấy chứ?”
Lục Viễn Chinh thoáng sững người — người nước Y này ai cũng thẳng thắn vậy sao?
Đào Thước bên cạnh không nhịn được bật cười, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Lục Viễn Chinh thì lập tức nín bặt.
Tưởng Điềm Điềm lại nhướn mày: “Thôi được, nể mặt anh đẹp trai như vậy, tôi ngồi lại uống một ly cà phê. Tôi có thể uống giống loại của anh được không?”
Đào Thước nhanh nhảu: “Lục tổng, hai người cứ nói chuyện, tôi đi gọi thêm một ly khác cho anh.”
Nói rồi, anh lập tức rời đi.
Tưởng Điềm Điềm thực sự khát, cũng đã lâu rồi cô không nỡ mua cà phê uống. Cô cười cảm ơn:
“Cảm ơn anh, đẹp trai, vậy tôi không khách sáo nhé. À đúng rồi, phải xưng hô với anh thế nào? Vừa rồi người kia gọi anh là Lục tổng, anh là sếp à? Hai người đến đây công tác sao?”
“Vậy thì tôi phải nhắc anh một câu, đừng có mơ tưởng chuyện tình một đêm kiểu gặp gỡ tình cờ rồi lãng mạn đâu nhé, cẩn thận bệnh đấy.”
Lục Viễn Chinh bị cô chọc cười.
“Điềm Điềm, chào cô, tôi tên là Lục Viễn Chinh. Tôi không đến công tác, mà vừa di cư sang đây, định mua một trang viên, trồng hoa hồng. Sau đó sẽ hợp tác với vài nhà điều hương giỏi, mở một công ty sản xuất nước hoa.”
“Vậy nên, giờ cô có thể đưa nước hoa ra cho tôi xem được rồi. Biết đâu, chúng ta có thể hợp tác.”
Hai mắt Tưởng Điềm Điềm sáng rực lên, vui vẻ đặt chiếc vali ôm trong lòng lên bàn.
Vừa mở ra lấy nước hoa bày lên, vừa giới thiệu:
“Nếu anh thật sự định mở công ty nước hoa, thì anh tìm đúng người rồi. Tôi nhất định sẽ nỗ lực tạo ra những hương thơm tuyệt vời nhất cho anh.”
“Hương thơm tuyệt vời nhất?” Lục Viễn Chinh nhướng mày nhìn cô, “Sao không phải là mùi hương dễ chịu nhất?”
Tưởng Điềm Điềm mỉm cười: “Lục tiên sinh, trên thế giới này có rất nhiều loại nước hoa dễ chịu, nhưng không có mùi nào là dễ chịu nhất, vì gu mỗi người mỗi khác. Rất khó để xác định mùi nào là số một.”
Bạn đang đọc truyện tại . Chúc vui vẻ!!!
“Sở dĩ tôi nói là ‘tuyệt vời nhất’ bởi vì tôi mong rằng hương thơm của mình có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ, như đang trải qua một mối tình đẹp vậy.”
Lục Viễn Chinh cười: “Một mối tình đẹp à? Cô có bạn trai chưa? Hai mươi hai tuổi rồi, chắc cũng có người yêu rồi chứ?”
Nụ cười trên mặt Tưởng Điềm Điềm dần tắt: “Tôi chưa từng yêu ai cả.”
Lục Viễn Chinh: “Không thể nào, cô xinh như vậy, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi. Hay là do cô kén chọn quá?”
“Điềm Điềm!”
Đúng lúc này, một người đàn ông sải bước tiến tới.
Tưởng Điềm Điềm vừa nhìn thấy người đó, lập tức biến sắc, như con thỏ nhỏ hoảng sợ, nhảy vọt ra sau lưng Lục Viễn Chinh.
“Là cha dượng tôi, cứu tôi với, đừng để ông ta đưa tôi đi.” – cô nói nhanh.
Đào Thước bê cà phê bước ra, vừa thấy tình hình bất thường liền vội vã đi lại gần.
Người đàn ông kia giận dữ trừng mắt nhìn Lục Viễn Chinh, rồi quay sang Tưởng Điềm Điềm.
“Con có biết mẹ con lo lắng thế nào không? Sao con không chịu về nhà? Lại ở đây rao b*n n**c hoa?”
Tưởng Điềm Điềm cắn môi: “Tôi đã nói rồi, tôi là người trưởng thành, không cần các người chăm sóc. Tôi có thể tự nuôi sống mình. Adam, ông về nói với mẹ tôi, đừng lo cho tôi nữa.”
Adam cười khẩy: “Thật là tự cao tự đại. Cô có biết ở thành phố này có bao nhiêu nhà điều hương không? Cô không có kinh nghiệm, chẳng có hãng nước hoa nào muốn tuyển cô đâu.”
“Cô tưởng cứ ra đường rao b*n n**c hoa là có thể sống được à? Một tháng không chắc bán nổi mười chai. Cô thực sự quá xem thường thế giới ngoài kia.”
“Biết điều thì ngoan ngoãn theo tôi về nhà đi. Ít ra ở đó, tôi không để cô phải đói bụng.”
Người đàn ông vừa nói xong đã đưa tay định túm lấy Tưởng Điềm Điềm.
Lục Viễn Chinh lập tức đứng dậy, chắn trước mặt cô.
“Thưa ông, ông cũng nghe cô ấy nói rồi đấy. Cô ấy đã trưởng thành, có quyền quyết định cuộc sống của mình. Ông không có quyền ép cô ấy phải về nhà.”
Trước khi đến đây, Lục Viễn Chinh đã tìm hiểu kỹ luật pháp tại quốc gia này.
Sắc mặt Adam càng thêm u ám, hắn gằn giọng: “Tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện người khác, kẻo phá hỏng cả chuyến du lịch của anh.”
Lục Viễn Chinh bình thản đáp: “Tôi không phải khách du lịch, tôi là người đã di cư, có quyền cư trú hợp pháp. Vừa rồi ông nói không có công ty nước hoa nào muốn tuyển cô ấy đúng không? Tôi sẵn sàng tuyển.”
Ánh mắt Adam trở nên khó đoán, hắn chăm chú quan sát Lục Viễn Chinh.
Chốc lát sau, hắn bỗng cười nhạt: “Tôi hiểu rồi. Anh phải lòng con tiểu tiện nhân này rồi chứ gì? Anh muốn ngủ với nó đúng không? Ha, Tưởng Điềm Điềm, thì ra mày không phải b*n n**c hoa, mà là muốn bán thân à?”
“Sao không nói sớm? Tao cũng có thể trả tiền cho mày mà!”
Lục Viễn Chinh không tin nổi vào tai mình. Giờ thì anh đã hiểu tại sao Tưởng Điềm Điềm không muốn quay về với người đàn ông này.
Ai lại muốn sống cạnh một kẻ thèm khát thân thể mình cơ chứ?
Lục Viễn Chinh trầm giọng: “Thưa ông, làm ơn tôn trọng, nhất là khi nói chuyện với phụ nữ!”
“Đào Thước, gọi cảnh sát đi. Báo rằng có một cô gái đang bị một tên lưu manh quấy rối.”
“Vâng, Lục tổng.”
Đào Thước đặt cốc cà phê xuống, rút điện thoại từ túi ra.
Adam thấy vậy lập tức chột dạ, chỉ tay vào Tưởng Điềm Điềm nói: “Rồi sẽ có ngày mày phải hối hận!”
Nói xong liền quay người bỏ đi rất nhanh.
Tưởng Điềm Điềm chân tay bủn rủn, suýt nữa ngã khuỵu xuống đất thì được một đôi tay vững chắc đỡ lấy.
Lục Viễn Chinh bế cô dậy, đặt cô ngồi xuống ghế của anh, cau mày hỏi:
“Mẹ em để mặc ông ta đối xử với em như vậy sao?”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?