🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 396: Chu Đồng hối hận không nguôi

“Được.” Lạc Ninh chấp nhận lời mời kết bạn của Đinh Mạo.

Sau khi chuyển địa chỉ mà anh gửi sang cho Lục Thừa Uyên, cô đứng dậy lên tầng thay quần áo và chuẩn bị đồ đạc.

Trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc.

Lúc này cô mới có thời gian suy nghĩ kỹ.

Là bác sĩ, cô từng gặp nhiều tình huống đột phát như thế này.

Từ Quân có thể đã bị nhồi máu cơ tim rồi đột tử.

E rằng là có liên quan đến nội dung mà Chu Đồng đăng tải lên mạng.

Nếu vậy, nghĩa là bà đã bị chính con gái mình làm tức đến phát bệnh mà mất.

Kết cục như thế, Lạc Ninh không hề muốn thấy, và càng là điều mà một bác sĩ không bao giờ mong gặp phải.

Khi Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên đến khu chung cư của Chu Đồng, trong sân đã đậu một xe cảnh sát và một xe cấp cứu.

Xe của Trì Húc cũng ở đó.

Anh ở gần nhất nên chỉ mất mười phút là đến.

Lạc Ninh gọi cho Đinh Mạo, bảo anh ra mở cửa cho Trì Húc và đội của anh vào kiểm tra.

Trì Húc dẫn theo pháp y. Khi họ vào, nhân viên cấp cứu vẫn đang tiến hành kiểm tra cho Từ Quân.

Thấy cảnh sát đến, đội cấp cứu dừng lại và lắc đầu với Trì Húc.

Anh lập tức để Liêu Kiệt và pháp y tiếp nhận hiện trường.

Còn mình thì hỏi lại tình hình từ Chu Đồng và Đinh Mạo trong phòng khách.

Khi Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên vào nhà, đội cấp cứu cũng đang chuẩn bị rời đi.

Đinh Mạo tiễn họ ra cửa rồi dẫn hai vợ chồng Lạc Ninh vào.

Lạc Ninh thấy Chu Đồng đang ngồi trên sofa, ôm mặt khóc không ngừng. Cô quay sang hỏi Đinh Mạo:

“Chúng tôi có thể vào xem dì một chút không?”

Đinh Mạo gật đầu, dẫn hai người vào phòng Từ Quân.

Liêu Kiệt thấy Lục Thừa Uyên đến thì lập tức đứng dậy chào: “Anh Lục.”

Lục Thừa Uyên khẽ gật đầu: “Vất vả rồi. Tình hình thế nào?”

Liêu Kiệt báo cáo:

“Phán đoán sơ bộ khả năng là nhồi máu cơ tim cấp tính. Nhưng cụ thể phải về làm giám định tử thi. Việc này phải được sự đồng ý của gia đình.”

Lục Thừa Uyên gật nhẹ rồi nhìn sang vợ.

Không biết từ lúc nào, vành mắt Lạc Ninh đã đỏ. Cô đứng lặng nhìn Từ Quân đang nằm trên giường.

Dù đã quen với sinh tử, chuyện này đối với cô vẫn khó tin đến nghẹn lòng.

Lạc Ninh hiểu sự oán giận của Chu Đồng. Từ Quân bị chồng phản bội, một mình nuôi con gái lớn khôn.

Bao nhiêu tủi cực và vất vả, người ngoài khó mà tưởng tượng.

Lấy lại bình tĩnh, Lạc Ninh quay sang nói nhỏ với chồng: “Đi thôi.”

Lục Thừa Uyên đỡ cô ra phòng khách.

Trì Húc đứng dậy báo cáo lại:

“Cô Chu nói mẹ cô ấy vì tức giận chuyện nội dung cô ấy đăng lên mạng nên hai người đã cãi nhau. Sau đó cô Chu khóa mình trong phòng, không biết mẹ phát bệnh.”

“Khoảng một tiếng sau thì anh Đinh đến bấm chuông mãi không có ai ra mở. Cô Chu mới ra mở cửa. Đến khi anh Đinh vào phòng chào hỏi bà ấy mới phát hiện có chuyện.”

Lạc Ninh mím nhẹ môi. Quả đúng là do bài đăng của Chu Đồng.

Lúc này, Chu Đồng ngẩng đầu. Đôi mắt cô đã sưng đỏ tấy.

Cô vừa khóc vừa nấc:

“Bác sĩ Lạc… xin lỗi… tôi biết sai rồi… xin lỗi… thật sự xin lỗi… là tôi hại chết mẹ…

Sao ông trời không phạt tôi… mà lại lấy mạng mẹ tôi…”

Đinh Mạo nhìn mà xót đến nghẹn ngào. Anh bước đến ôm Chu Đồng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.

Nhưng anh không biết phải nói gì.

Tuy Chu Đồng miệng lưỡi sắc bén, thường xuyên cãi nhau với Từ Quân, nhưng thực chất lại dựa dẫm vào mẹ vô cùng.

Có lần anh khuyên cô chuyển ra ngoài sống một mình, Chu Đồng lập tức từ chối.

Cô nói nếu cô dọn đi, Từ Quân sẽ sống không nổi.

Quan hệ của hai mẹ con chính là kiểu quan hệ đầy mâu thuẫn, người ngoài khó hiểu nhưng rất thường gặp trong cuộc sống.

Và phần lớn mọi người… chỉ khi mất đi rồi mới hối hận, mới tỉnh ngộ.

Như lúc này, Chu Đồng cảm thấy bầu trời như sụp xuống, đè đến mức cô thở không nổi. Sự hối hận bóp nghẹt lấy cô.

Nhưng cô cũng biết… trên đời này không có thuốc hối hận.

 

Nhìn Chu Đồng khóc đến gần như sụp đổ, cổ họng Lạc Ninh cũng nghẹn lại.

Cô quá thấu hiểu.

Năm đó khi mất cha, cô từng bị cú sốc lớn đến mức phát sốt suốt một tháng rồi mất trí nhớ.

Từ Quân là vì cãi nhau với con gái mà lên cơn đau tim rồi đột tử.

Chu Đồng phải chịu nỗi đau mất mẹ, lại còn đối mặt với dằn vặt và tội lỗi, e là cả đời không thể quên.

Khoảnh khắc ấy… Lạc Ninh chọn tha thứ cho Chu Đồng.

Cô không muốn trở thành sợi rơm cuối cùng đè sập cô gái này.

Bởi cô là bác sĩ. Sứ mệnh của cô là cứu người – không phải “giết người”.

Vậy nên cô chủ động bước đến, vỗ nhẹ vai Đinh Mạo.

Đinh Mạo hiểu ý, buông Chu Đồng ra và đứng sang một bên.

Lạc Ninh ngồi xuống trước mặt Chu Đồng.

“Dì mất… tôi rất tiếc. Tôi chưa từng muốn đối đầu với hai mẹ con cô. Vì tôi cũng hận mẹ tôi không kém gì cô cả.”

Chu Đồng ngừng khóc, nhìn chằm chằm vào Lạc Ninh.

Lạc Ninh hít sâu, ổn định giọng mình rồi nói tiếp:

“Ở một ý nghĩa nào đó, chúng ta lẽ ra phải là cùng một chiến tuyến. Tôi hiểu tâm trạng của cô. Vì tôi mất cha khi mới năm tuổi. Là do tôi năn nỉ ba đi cứu chồng tôi.”

“Hồi đó chồng tôi và ba anh ấy bị bọn bắt cóc giam giữ. Ba tôi đưa tôi đi theo. Nhưng trong lúc giằng co, cả ba tôi và ba chồng tôi đều bị giết ngay trước mặt chúng tôi. Hai đứa tôi phải trốn trong bụi rậm…”

“Chúng tôi trốn đến khi trời tối, bọn bắt cóc rời đi mới dám xuống núi tìm cảnh sát. Nhưng sau khi về nhà, tôi phát sốt một tháng rồi mất trí nhớ, chỉ quên duy nhất chuyện đó.”

“Chuyện này vốn là bí mật giữa hai nhà. Hôm nay tôi nói ra… là để mong cô có thể kiên cường mà sống tiếp. Mẹ cô rất yêu cô. Dì từng đến bệnh viện tìm tôi, xin lỗi tôi.”

“Cái chết của dì, không ai ngờ trước được. Tôi tin cô chưa bao giờ muốn làm hại mẹ mình.”

Nghe Lạc Ninh kể xong, nước mắt Chu Đồng lại tuôn như mưa.

Cô nghẹn ngào lặp đi lặp lại trong miệng:

“Xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…”

Cuối cùng, Chu Đồng từ chối khám nghiệm tử thi. Cô chỉ mong mẹ được yên nghỉ.

Trì Húc giới thiệu cho Chu Đồng một công ty mai táng, đồng thời thay cô gọi người đến đưa thi thể Từ Quân đi.

Đợi đến khi phía công ty mai táng đến, đưa Từ Quân đi xong, Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên mới đứng dậy cáo từ.

Trước khi rời đi, Lạc Ninh hỏi Đinh Mạo:

“Chu Đồng còn người thân nào không?”

Đinh Mạo lắc đầu:

“Ông bà ngoại của cô ấy mất từ lâu rồi. Dì Từ là con một, bình thường cũng chưa từng nghe nói đến họ hàng hay bạn bè thân thích nào. Không sao đâu, tôi sẽ ở lại đây chăm sóc Chu Đồng.”

Lạc Ninh khẽ gật đầu:

“Vậy phiền anh rồi, lúc này Chu Đồng rất cần anh.”

Đinh Mạo đáp:

“Ừ, tôi hiểu. Cảm ơn hai người đã đến hôm nay. Cảm ơn cô đã khuyên nhủ Chu Đồng, tôi thật sự không biết phải an ủi cô ấy thế nào…”

“Như cô nói, hai người lẽ ra nên đứng chung một chiến tuyến, vì vậy cô ấy mới chịu lắng nghe lời cô.”

Lạc Ninh mím môi:

“Sau này có chuyện gì cứ liên hệ với tôi.”

Lạc Ninh cảm thấy… bản thân vẫn còn may mắn. Cô vẫn còn bà nội, còn có người nhà họ Lục.

Còn Chu Đồng… đã trở thành người cô đơn.

Cô có thể nhận ra, Đinh Mạo thật lòng quan tâm đến Chu Đồng. Có anh ở bên cạnh, cô ấy cũng sẽ không quá đơn độc.

Hy vọng Chu Đồng có thể nghiêm túc suy nghĩ lại, biết trân trọng những người còn sống.

Rời khỏi nhà họ Chu, tâm trạng Lạc Ninh trĩu nặng. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của bà nội – Lý Hương Cúc.

Lên xe rồi, cô khẽ nói với Lục Thừa Uyên:

“Chồng ơi, mình có thể ghé qua chỗ bà nội em một chút không? Em nhớ bà quá…”

Lục Thừa Uyên thấy ánh lệ trong mắt vợ, nhẹ nhàng đưa tay v**t v* gương mặt cô, khẽ nói:

“Được.”

Một tiếng sau, hai người lái xe đến khu biệt thự Hương Thủy.

Trong sân, cả nhà đang tụ tập đông đủ.

Lý Hương Cúc và Lạc Thần đang trồng rau, Ngưu Lập Quần thì tưới nước cho mấy luống cây khác. Lạc Bắc Dương ngồi bên cạnh, miệng cười tươi như hoa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...