*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có không ít cư dân mạng cũng đứng ra bênh vực cho Lạc Ninh.
“Tôi có thể chứng minh bác sĩ Lạc không phải loại phụ nữ lẳng lơ. Cô ấy từng cứu mạng tôi, là một bác sĩ có trách nhiệm và tận tâm.”
“Năm ngoái tôi gặp tai nạn giao thông, được đưa đến bệnh viện tổng viện Đức Khang. Chính bác sĩ Lạc đã mổ cho tôi suốt sáu tiếng liền, cứu tôi khỏi lưỡi hái tử thần. Với tôi, cô ấy là ân nhân cứu mạng, cả đời này tôi sẽ luôn biết ơn cô ấy.”
“Em gái tôi từng sốt cao đến mức hôn mê, được đưa vào khoa cấp cứu của tổng viện Đức Khang. Cũng là bác sĩ Lạc cứu sống em tôi. Không chỉ xinh đẹp, bác sĩ Lạc còn có y đức và tay nghề tuyệt vời. Phóng viên Chu, sao chị có thể vu khống một bác sĩ tốt như vậy?”
“Phóng viên Chu, cô nên cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình. Bác sĩ Lạc đã cứu bao nhiêu người, còn cô thì sao? Cô đã làm được điều gì?”
“Là người làm báo mà đi bôi nhọ người khác để mưu lợi cá nhân, Chu Đồng, cô đúng là đáng xấu hổ!”
“Tôi làm ở đài truyền hình Bắc Lĩnh, Chu Đồng vốn dĩ có tiếng xấu trong đài. Cô ta không như vẻ chính nghĩa khi lên tivi, ngoài đời tính tình nóng nảy, chua ngoa, lại còn hay bắt nạt người mới.”
“Tôi phải tố thêm, Chu Đồng còn từng tới Tập đoàn Đức Khang gây rối, hậu quả là bên Đức Khang ngừng hợp tác quảng cáo với đài, khiến đài tổn thất hàng chục triệu. Giám đốc đã sa thải cô ta rồi!”
…
Thẩm Yến Nam nhìn phần bình luận mà lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Anh suy nghĩ một chút rồi để lại bình luận trên tài khoản của Chu Đồng:
Tôi chính là nam bác sĩ mà phóng viên Chu đề cập, họ Thẩm. Tôi xin làm rõ: giữa tôi và bác sĩ Lạc không hề có mối quan hệ thanh mai trúc mã gì cả. Mọi chuyện đúng như lời bác sĩ Lạc nói, xin mọi người đừng lan truyền tin đồn, bôi nhọ người vô tội.
Rất nhanh sau đó, bình luận của Thẩm Yến Nam được dân mạng thả tim, đẩy lên vị trí top đầu.
Lục Thừa Uyên ăn sáng xong cùng gia đình thì nhận được ảnh chụp màn hình lời đính chính của Thẩm Yến Nam do Tề Thuần gửi đến.
Anh đưa điện thoại cho Lạc Ninh xem.
Lạc Ninh chỉ hơi cong môi, không nói gì thêm.
Sau khi bàn bạc với ông nội, Lục Thừa Uyên quyết định ở nhà làm việc — lúc này, anh muốn ở bên cạnh vợ.
Lạc Ninh thì lại thấy không cần vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc của chồng, liền giục anh đi làm.
Lục Thừa Uyên kéo cô vào thư phòng.
Vào phòng, anh đóng cửa lại, kéo cô ngồi lên đùi mình sau bàn làm việc.
Lục Thừa Uyên: “Khó khăn lắm anh mới tìm được cái cớ để không phải đi làm, hôm nay cho anh ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi nhé.”
Lạc Ninh biết chồng mình nói vậy là sợ cô áy náy, nên mới cố tình lấy cớ. Cô không khăng khăng nữa, vòng tay ôm anh, vùi mặt vào vai anh rồi nói:
“Dạo này chắc em xui xẻo nên mới gặp phải chuyện hoang đường như vậy, đúng là tai bay vạ gió.”
Lục Thừa Uyên xót xa, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô, dịu giọng an ủi:
“Làm việc ác thì tự gánh hậu quả. Giờ dân mạng đều chuyển sang ủng hộ em rồi, Chu Đồng coi như nhận quả báo. Cô ta chắc đang như kiến bò trên chảo nóng, tự mình đào hố tự chôn.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Lạc Ninh kêu “ting” một tiếng.
Cô cầm lên xem rồi nói với Lục Thừa Uyên: “Diệp Tử lập nhóm ba người, thêm cả Hàn Phi vào nữa.”
Hai vợ chồng cùng xem tin nhắn Diệp Tử gửi:
Diệp Tử: @Lạc Ninh, Ninh Ninh, mình với Hàn Phi đã vào thẳng tài khoản của Chu Đồng đấu khẩu rồi, Hàn Phi còn gọi thêm cả đống chị em đi chiến nữa. Cậu cứ yên tâm, bọn mình sẽ xử lý con tiện nhân này cho ra trò.
Hàn Phi: @Lạc Ninh, Ninh Ninh, em cứ yên tâm, Chu Đồng không sống yên nổi lâu đâu. Nếu cô ta còn dám lắm mồm, chị sẽ khiến cô ta phải tâm phục khẩu phục, không tin là không trị nổi cô ta!
Lạc Ninh vừa buồn cười vừa cảm động.
Lục Thừa Uyên nhướng mày: “Hai người bạn này của em đáng để trân trọng.”
Lạc Ninh mím môi, gõ một dòng gửi đi:
Lạc Ninh: Cảm ơn hai người đã giúp đỡ và ủng hộ mình, ân tình này mình sẽ luôn ghi nhớ, khi nào rảnh mình mời hai người ăn một bữa thật ngon nhé.
Hàn Phi: Hay là để hai đứa nhỏ của em nhận bọn này làm mẹ nuôi đi!
Diệp Tử: Mình cũng muốn làm mẹ nuôi!
Lạc Ninh: Được chứ, nhận luôn. Có thêm hai người thương yêu con của mình, sao mình lại không vui chứ.
Diệp Tử: Thẩm Yến Nam lần này coi như còn có lương tâm. Nếu anh ta không đứng ra đính chính, mình đã định gọi điện mắng cho một trận rồi!
Lạc Ninh quay đầu nhìn Lục Thừa Uyên, rồi nhắn:
Lạc Ninh: Chồng mình đang nhìn nè.
Diệp Tử: Ủa… chào Lục tổng, hôm nay anh không đi làm sao?
Lạc Ninh: Anh ấy lo cho mình nên ở nhà làm việc để tiện ở bên mình.
Hàn Phi: Tại sao chồng người ta lại tuyệt vời thế chứ?
Diệp Tử: Phi Phi, sau này trưởng khoa Tề của chị nhất định cũng sẽ là một ông chồng tốt thôi~
Hàn Phi: … (icon ngại ngùng)
Lúc Lạc Ninh đang trò chuyện với hai người bạn thân thì Lục Thừa Uyên bật máy tính lên, kết nối với Tề Thuần để xử lý công việc.
Trong khi đó, ở nhà Chu Đồng, một người hàng xóm tới gõ cửa, đưa cho Từ Quân xem tài khoản của Chu Đồng. Bà mới biết những gì con gái mình đã làm.
Sau khi tiễn hàng xóm về, bà vội chạy đến gõ cửa phòng Chu Đồng.
Dạo gần đây, Chu Đồng tự nhốt mình trong phòng, chỉ ra ngoài khi ăn uống hoặc đi vệ sinh.
Lần này, cô mở cửa khá nhanh.
Vẻ mặt vẫn đầy khó chịu: “Gì nữa đây?”
Từ Quân nhìn con gái với ánh mắt giận dữ, chất vấn:
“Con tại sao lại đăng mấy thứ đó? Sao con có thể làm tổn thương Lạc Ninh? Cô ấy cũng giống con, từng bị tổn thương vì ba mẹ ly hôn, đều là người chịu đau khổ. Sao con lại có thể hại cô ấy như vậy!”
“Chu Đồng, sao mẹ lại sinh ra đứa con độc ác như con cơ chứ!”
Chu Đồng trừng mắt: “Con độc ác? Mẹ nói con độc ác? Mẹ là mẹ con hay mẹ cô ta? Mẹ với cô ta có quan hệ gì mà bênh cô ta vậy?”
“Con nói cho mẹ biết, con nhất định phải làm hỏng danh tiếng của cô ta, để chồng cô ta đuổi cô ta ra khỏi nhà!”
“Bốp!”
Từ Quân giáng thẳng một bạt tai lên mặt con gái mình, Chu Đồng.
Chu Đồng chỉ cảm thấy tai ong ong, đầu choáng váng.
Phải mất một lúc lâu cô mới hoàn hồn lại.
Đôi mắt đỏ ngầu, cô trừng mẹ:
“Mẹ dám đánh con? Con lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên mẹ đánh con, mà lại vì cái người phụ nữ đó? Con làm những chuyện này là vì ai? Không phải vì giúp mẹ trút giận à!”
Từ Quân quát thẳng:
“Con im miệng cho mẹ! Mẹ chưa bao giờ cần con ra mặt giùm! Đó là chuyện của mẹ, mẹ có thể tự chấp nhận thực tế, dựa vào đâu mà con không chấp nhận? Mẹ có bao giờ bảo con phải thay mẹ đấu tranh?”
“Con đúng là tâm lý vặn vẹo! Từ nhỏ đến lớn con đã như thế, cứ thích gây chuyện với người khác. Đi làm phóng viên cũng chỉ để tìm phiền phức cho người ta!”
“Một ngày không gây rắc rối cho ai, con liền thấy khó chịu. Ở nhà gây chuyện với mẹ, ra ngoài gây chuyện với người khác, đi làm gây chuyện với đồng nghiệp, bây giờ lại đi gây chuyện với Lạc Ninh!”
“Con đúng là có vấn đề tâm lý!”
Chu Đồng trợn mắt, sững sờ:
“Mẹ mắng con gái mình bị tâm thần à?”
Từ Quân đáp từng chữ, giọng run vì giận:
“Đúng, con chính là như thế! Nếu con bình thường, con phải biết Lạc Ninh là người vô tội. Mẹ con bé bỏ đi, cha lại mất sớm, là bà nội vất vả nuôi nấng con bé trưởng thành.”
“Vậy mà con bé chưa từng oán hận ai. Ngược lại, còn đi làm bác sĩ, cứu sống biết bao người. Con nhìn xem tấm lòng người ta rộng rãi thế nào!”
“Còn con thì sao? Ích kỷ, tùy hứng, làm bừa, lại còn đi tung tin bôi nhọ người khác. Mẹ thay con cảm thấy xấu hổ! Sau này mẹ còn không biết phải đối mặt với hàng xóm như thế nào nữa. Chu Đồng, con quá đáng lắm rồi!”
Nói một hơi dài, Từ Quân bỗng cảm thấy ngực nghẹn lại, hơi thở bắt đầu dồn dập.
Chu Đồng trừng mắt nhìn mẹ, rồi tức giận đóng sầm cửa phòng lại, còn khóa trái từ bên trong.
Sắc mặt Từ Quân mỗi lúc một khó chịu. Bà vịn tay vào tường, một tay ôm ngực, cố gắng trở về phòng mình để nằm xuống.
Một lúc sau, mí mắt bà khép lại— bàn tay đang đặt trên ngực cũng rơi thõng xuống.
Hơi thở… ngừng hẳn.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?