🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 382: Ly hôn vui vẻ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn bóng lưng Lục Viễn Chinh rời đi, Hàn Phi vẫn thấy như không thật.

Cô hỏi Hàn Thiếu Sách: “Anh, em không phải đang nằm mơ đấy chứ? Em thật sự ly hôn rồi à? Anh ta thật sự chịu buông tha cho em rồi sao?”

Hàn Thiếu Sách đưa tay véo má em gái một cái.

Hàn Phi kêu “á” một tiếng, “Anh làm gì thế, ra tay nặng quá!”

Hàn Thiếu Sách: “Biết đau là thật, không phải mơ nữa. Còn đứng đơ ra đấy làm gì, anh đưa em về nhà”.

“Em không về nhà đâu!” – Hàn Phi la lên – “Em muốn đến Bệnh viện Đức Khang”.

Hàn Thiếu Sách: “Làm gì? Nóng lòng muốn chia sẻ tin vui ly hôn với Gia Hằng à? Anh nói cho em biết, thời gian này em nên giữ kín một chút, vừa mới ly hôn mà để người ta biết em có bạn trai mới thì người khác sẽ nghĩ thế nào?”

Hàn Phi không mấy để tâm: “Sao em phải quan tâm người khác nghĩ gì? Em đã từng chết một lần rồi, sau này em chỉ quan tâm đến việc bản thân sống vui vẻ”.

Hàn Thiếu Sách nhíu mày, định dạy dỗ cô vài câu, nhưng bị Hoa Trinh ngăn lại.

Hoa Trinh lắc đầu với anh, mỉm cười nói: “Phi Phi biết chừng mực, cô ấy không phải kiểu người bốc đồng”.

Hàn Phi cười rồi khoác tay Hoa Trinh: “Vẫn là chị Hoa Trinh hiểu em nhất. Dù em không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ đến danh tiếng của Gia Hằng. Anh yên tâm đi, em và anh ấy đã nói rồi, ít nhất phải sau một tháng nữa mới công khai”.

Hàn Thiếu Sách không nói thêm gì nữa, quay người đi về phía bãi đỗ xe.

Hàn Phi kéo Hoa Trinh đi theo: “Chị Hoa Trinh, dạo này làm phiền chị nhiều quá, sau này nếu em cần luật sư, vẫn có thể tìm chị chứ?”

Hoa Trinh rất thoải mái: “Tất nhiên rồi, lúc nào cần cứ gọi cho chị”.

Hàn Phi: “Vậy nếu anh em cần luật sư thì có thể tìm chị không?”

Hoa Trinh hơi khựng lại: “Anh em cần luật sư sao? Tập đoàn nhà em chẳng phải có đội ngũ luật sư riêng rồi à?”

Hàn Phi: “Đó là việc của tập đoàn mà. Anh em cũng có vài chuyện cá nhân, không tiện cho người của công ty biết”.

Sắc mặt Hoa Trinh hơi mất tự nhiên: “Được thôi, nếu cần thì cứ tìm chị”.

Lên xe rồi, Hàn Thiếu Sách quay đầu lại: “Luật sư Hoa, tôi đưa cô về trước nhé, cô muốn đến đâu?”

Hoa Trinh vừa định nói, Hàn Phi liền chen vào: “Anh, đưa em đi trước đi, em đang gấp. Chị Hoa Trinh không vội đúng không?”

“Em đúng là không biết điều gì cả, luật sư Hoa còn phải làm việc, em thì chỉ đi hẹn hò thôi” – Hàn Thiếu Sách trách.

Hoa Trinh cười: “Không sao đâu, đưa Phi Phi đi trước cũng được, sáng nay tôi không có việc gì”.

Hàn Phi: “Thấy chưa, chị Hoa Trinh nhất định là đã cố tình dành sáng nay cho em rồi. Anh, đưa em đến bệnh viện xong thì đưa chị Hoa Trinh đi ăn trưa đi, ăn xong rồi hãy đưa chị ấy về văn phòng”.

“Ăn trưa thì không cần đâu, giờ còn sớm mà” – Hoa Trinh nói.

Hàn Phi: “Không còn sớm đâu, bây giờ đã mười giờ rồi, đến bệnh viện cũng phải mười giờ rưỡi, sau đó tìm quán ăn cũng phải mười một giờ, gọi món rồi chờ đồ ăn lên nữa, đến mười một rưỡi ăn được là vừa”.

Hoa Trinh: “…”

Hàn Thiếu Sách nghĩ một lúc: “Cũng được, sáng nay lo cho chuyện ly hôn của em mà anh chưa ăn sáng đàng hoàng, giờ thấy đói rồi. Luật sư Hoa, nếu tiện thì ăn trưa với tôi rồi hãy về”.

Hoa Trinh ngập ngừng vài giây: “Được, vậy cùng ăn trưa đi”.

Hàn Phi khẽ mím môi cười lén.

Cô biết anh trai mình thích Hoa Trinh, nhưng Hàn Thiếu Sách là kiểu đàn ông thẳng tính, không biết lấy lòng phụ nữ, lại chưa từng yêu đương.

Một tháng qua không có tiến triển gì, đành để cô – đứa em gái – ra tay vậy.

Nửa tiếng sau, họ đến trước cổng Bệnh viện tổng viện Đức Khang, Hàn Phi vẫy tay chào hai người trên xe rồi cầm túi bước xuống.

Nhìn xe Hàn Thiếu Sách rời đi, cô xoay người bước nhanh vào cổng bệnh viện.

Lạc Ninh và Diệp Tử đang ngồi trong khu cấp cứu vừa uống nước trái cây vừa trò chuyện, sáng nay hiếm khi rảnh rỗi.

Hàn Phi bất ngờ chạy tới, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.

“Làm xong hết rồi hả?” – Lạc Ninh cười hỏi.

Hàn Phi gật đầu, lấy giấy chứng nhận ly hôn trong túi ra đưa cho hai người xem.

Diệp Tử nhận lấy, vừa xem vừa nói:

“Hóa ra giấy ly hôn trông như thế này à. Phi Phi, chị kể xem cần chuẩn bị giấy tờ gì với quy trình thế nào đi, sau này em ly hôn còn biết đường làm theo”.

Lạc Ninh dùng ngón tay gõ vào trán Diệp Tử: “Cậu lại nói bậy gì đó? Trì Húc nhà cậu cho cậu ly hôn chắc?”

 

protected text

 

Lạc Ninh: “Câu ‘phòng còn hơn chống’ dùng kiểu đó sao?”

Diệp Tử cười nheo mắt, đưa lại giấy ly hôn cho Hàn Phi, rồi hỏi: “Trưởng khoa vẫn chưa biết chuyện hả?”

Hàn Phi lắc đầu: “Chị chưa gặp anh ấy. Anh ấy không ở đây à?”

Lạc Ninh: “Hôm nay trưởng khoa không trực, đang ở văn phòng trong tòa nhà phía sau, chị mau đi báo tin vui cho anh ấy đi”.

Hàn Phi cất giấy ly hôn: “Vậy chị đi trước nhé, hôm nào mời hai em ăn một bữa”.

Lạc Ninh: “Được, đi nhanh đi”.

Hàn Phi hớn hở rời đi, suốt dọc đường cô nghĩ đến phản ứng của Tề Gia Hằng khi biết tin cô đã ly hôn.

Tâm trạng tốt khiến cô cảm thấy hôm nay nắng thật đẹp, không khí cũng trong lành hơn.

Cô đi nhanh, băng qua sân bệnh viện rồi bước vào tòa nhà văn phòng, đi thang máy lên tầng trên.

Càng đến gần văn phòng của Tề Gia Hằng, tim cô càng đập nhanh, lòng bàn tay toát mồ hôi.

Đến trước cửa văn phòng, cô thấy một y tá mang ly cà phê bước vào.

Hàn Phi dừng bước, ngẩn người mấy giây, rồi lén bước tới nhìn vào bên trong.

Cô y tá đặt cà phê lên bàn làm việc của Tề Gia Hằng, giọng ngọt ngào nói:

“Trưởng khoa Tề, em gọi cà phê loại anh thích nhất cho anh rồi đấy ạ.”

Tề Gia Hằng: “Ồ, cảm ơn cô, y tá Chu. Bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cô.”

“Không cần đâu ạ, trưởng khoa, là em mời anh mà.” – Y tá ngượng ngùng nói – “Tối nay anh có kế hoạch gì chưa? Bạn em tặng em hai vé xem phim, em đi một mình thì buồn lắm…”

Bàn tay đang cầm túi của Hàn Phi vô thức siết chặt lại, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Tề Gia Hằng: “Xin lỗi nhé, y tá Chu, tôi không thể đi xem phim với cô được, bạn gái tôi sẽ giận đấy.”

“Trưởng khoa, anh có bạn gái rồi à?” – y tá ngạc nhiên trợn to mắt.

Tề Gia Hằng hỏi lại: “Tôi không thể có bạn gái sao?”

Y tá không nói gì nữa.

Hàn Phi nhướng mày, cố ý ho khẽ một tiếng rồi bước vào trong.

Y tá quay đầu thấy cô, lập tức luống cuống bỏ chạy.

Hàn Phi đi đến trước bàn làm việc, liếc nhìn ly cà phê trên bàn.

Cô cố ý nói: “Người ta tặng cà phê cho anh rồi, nếu anh không đi xem phim với người ta, chắc người ta sẽ buồn đấy.”

Tề Gia Hằng mỉm cười, đứng dậy đi đến cửa, đóng cửa phòng lại rồi khóa trái.

Sau đó quay trở về ôm Hàn Phi vào lòng.

“Tại sao anh phải quan tâm cô ấy có buồn hay không? Anh chỉ quan tâm đến cảm xúc của bạn gái mình. Anh không thể để em buồn được.”

Hai má Hàn Phi đỏ bừng lên.

Tề Gia Hằng hỏi: “Xong hết rồi? Thuận lợi chứ?”

Hàn Phi lấy giấy chứng nhận ly hôn ra: “Mười phút là xong, em được tự do rồi.”

Tề Gia Hằng cầm lấy giấy, mở ra xem một lúc, tò mò hỏi: “Anh ta không làm khó em à? Cứ thế mà buông tay luôn sao?”

Hàn Phi: “Ừm, anh ta nói đã làm thủ tục định cư, sắp rời khỏi nơi này.”

Tề Gia Hằng khựng lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô, hỏi: “Vậy trong lòng em cảm thấy thế nào? Có buồn không?”

Hàn Phi đặt túi lên bàn, hai tay ôm lấy cổ Tề Gia Hằng, nhón chân hôn anh một cái.

Sau nụ hôn, cô mới trả lời: “Em vui đến mức muốn đốt pháo ăn mừng luôn đấy.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...