🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 381: Lời hứa với con trai

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng Lạc Ninh vừa nghĩ lại, cô có thể nhận ra vấn đề, vậy thì người nhà họ Lục chắc chắn cũng có thể phát hiện.

Huống hồ gì, Lục Thừa Uyên còn là cảnh sát.

Sau khi viếng mộ xong, mọi người quay lại bãi đỗ xe của nghĩa trang.

Lục Tân Quân đột nhiên gọi Lục Viễn Chinh: “Cháu đổi xe với bà nội đi, đi cùng ông”.

Lục Viễn Chinh có hơi khó hiểu, nhưng Dương Thái Liên và Lục Thừa Uyên lại không có phản ứng gì.

Lục Viễn Chinh dặn Đào Thước lái xe chậm một chút, rồi đỡ bà cụ lên xe mình, đóng cửa cẩn thận.

Sau đó, anh quay người lên xe của Lục Tân Quân.

Lục Thừa Uyên cũng mở cửa xe cho vợ, để Lạc Ninh lên xe.

Xe của Lục Tân Quân đi trước, tiếp theo là xe của Ngưu Lập Quần và Lý Hương Cúc, cuối cùng là xe của Lục Thừa Uyên.

Trên đường rời khỏi nghĩa trang, trong lòng Lạc Ninh cứ mãi suy nghĩ về chuyện của Lục Viễn Chinh.

Lục Thừa Uyên nhận ra cô thất thần, liền hỏi: “Đang nghĩ gì vậy? Mệt rồi à? Về nhà ngủ thêm một giấc nhé”.

protected text

 

Do dự một chút rồi nói: “Chồng à, anh với ba giống nhau lắm, nhưng anh cả lại chẳng giống ba chút nào”.

Bàn tay đang nắm vô lăng của Lục Thừa Uyên vô thức siết chặt hơn: “Thật à? Anh cả giống mẹ nhiều hơn”.

Lạc Ninh không lên tiếng, cứ nhìn chằm chằm vào anh, quan sát từng biểu cảm trên mặt.

Nhưng anh dường như không có chút cảm xúc dao động nào, thậm chí nhịp thở cũng không thay đổi.

Lạc Ninh nghĩ một lát, cuối cùng quyết định không nói nữa.

Vì đây không phải chuyện cô nên can thiệp.

Nào ngờ giây tiếp theo, Lục Thừa Uyên lại đột nhiên nói: “Anh cả không phải con ruột của ba anh”.

Lạc Ninh hít một hơi thật sâu, mắt không chớp nhìn Lục Thừa Uyên.

Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, rồi nói:

“Chắc em cũng đoán được cha ruột của anh cả là ai rồi. Coi như em chưa từng biết gì đi. Với gia đình như chúng ta, scandal như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của cả tập đoàn”.

“Ông nội xem Tập đoàn Đức Khang còn quý hơn cả mạng sống, ông tuyệt đối không cho phép loại tai tiếng này phá hỏng Đức Khang”.

Lạc Ninh hỏi: “Vậy anh cả có biết không?”

Lục Thừa Uyên: “Trước kia thì không, bây giờ chắc là biết rồi”.

Lạc Ninh im lặng một lúc: “Em hiểu rồi, coi như chưa từng nghe thấy những lời này”.

Lục Thừa Uyên đưa tay ra, Lạc Ninh nhìn anh một cái, rồi đặt tay mình vào tay anh, cả hai không nói gì thêm nữa.

Trong xe đầu tiên, Lục Tân Quân nâng tấm kính cách âm phía sau lên.

Lục Viễn Chinh quay sang nhìn, trong lòng dâng lên một linh cảm chẳng lành.

Lục Tân Quân cầm lấy cặp tài liệu đặt dưới chân, lấy ra một túi hồ sơ đưa cho anh: “Mở ra đi”.

Lục Viễn Chinh nhận lấy, mở túi hồ sơ, rút tài liệu bên trong ra.

Dòng tiêu đề ghi rõ: “Bản ý kiến kết quả giám định huyết thống DNA”.

Người được giám định: Lưu Văn Bân (cha) và Lục Viễn Chinh (con).

Kết quả giám định: Khẳng định việc Lưu Văn Bân là cha ruột của Lục Viễn Chinh.

Thời gian giám định: cách đây 28 năm.

Khi đó Lục Viễn Chinh mới ba tuổi.

Anh cảm thấy như có tảng đá lớn đè lên ngực, khó thở, tay run lẩy bẩy, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nếu đã sớm biết anh không phải con ruột, sao không vạch trần?

Lão gia dường như đọc được suy nghĩ trong lòng Lục Viễn Chinh, ông thở dài một tiếng.

Bình tĩnh nói: “Ông đã hứa với con trai mình, vĩnh viễn không công bố bí mật này. Dù có chuyện gì xảy ra, cháu vẫn luôn là trưởng nam của nhà họ Lục, vì con trai ông yêu mẹ cháu”.

“Nhưng…” – Lục Tân Quân dừng lại một chút – “Ông vẫn còn người cần bảo vệ, là Thừa Uyên và Lạc Ninh, cùng với con cái của họ”.

Lục Viễn Chinh nhìn Lục Tân Quân chăm chú, há miệng định nói lại thôi.

 

Lục Tân Quân tiếp tục: “Sớm làm thủ tục ly hôn với Hàn Phi đi, rồi ra nước ngoài sống. Tài sản cha ruột cháu để lại đủ để cháu sống sung túc cả đời, miễn là đừng tiêu xài hoang phí”.

“Ông sẽ không công bố chuyện này, trên danh nghĩa, cháu vẫn là trưởng tôn của nhà họ Lục. Dĩ nhiên, nếu cháu muốn khởi nghiệp, miễn là kế hoạch khả thi, ông vẫn có thể đầu tư cho cháu”.

Nhưng Lục Tân Quân biết, Lục Viễn Chinh sẽ không nhận sự đầu tư này.

Lục Viễn Chinh cười khổ: “Vậy nên năm đó khi mẹ cháu muốn đưa cháu đi, ông mới đồng ý dễ dàng như vậy đúng không?”

Lục Tân Quân: “Phải”.

Lục Viễn Chinh sững người, lại hỏi: “Vậy lúc đó mọi người không nghi ngờ mẹ cháu và người đàn ông kia là hung thủ đứng sau à?”

Lục Tân Quân: “Có nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ. Thời đó không như bây giờ, đâu đâu cũng có camera. Nếu có bằng chứng, ông đã không để họ sống đến hôm nay”.

Lục Viễn Chinh im lặng. Một lúc sau lại hỏi: “Ông không hận cháu sao?”

Lục Tân Quân: “Con trai ông từng nói, chuyện của người lớn, đừng lôi trẻ con vào. Hơn nữa, cháu là anh trai của Thừa Uyên. Dù không nghĩ đến con trai mình, ông cũng phải nghĩ cho Thừa Uyên”.

“Mẹ của các cháu là cùng một người – điều đó không thể thay đổi. Cháu nên cảm ơn Thừa Uyên, vì nhờ có nó, ông mới tha cho cháu. Ông không như cha mẹ ruột của cháu, ông còn có nhân tính”.

Lục Viễn Chinh cúi đầu xấu hổ.

Một lúc lâu sau, anh khẽ nói lời hứa:

“Được, cháu đồng ý với ông. Sau khi làm xong thủ tục ly hôn, cháu sẽ rời khỏi Bắc Lĩnh, cả đời này sẽ không quay lại nữa. Còn việc ông có công bố thân thế của cháu hay không, tùy ông quyết định”.

Đã đến nước này rồi, anh còn gì để mất nữa đâu?

Lục Tân Quân im lặng một lúc rồi nói: “Ông đã hứa với con trai mình thì nhất định sẽ giữ lời. Chỉ cần cháu không gây chuyện, bí mật này sẽ mãi mãi được chôn giấu. Ngay cả bên nhà họ Hàn, ông cũng sẽ giữ kín”.

Một tháng sau.

Hàn Phi được Hàn Thiếu Sách và Hoa Trinh đi cùng đến làm thủ tục ly hôn.

Ba người vừa đến cơ quan thì trông thấy Lục Viễn Chinh và Tề Thuần.

Cả nhóm được dẫn vào một căn phòng, có nhân viên chuyên trách hỗ trợ làm thủ tục ly hôn.

Suốt quá trình, Lục Viễn Chinh giữ im lặng, đến khi nhân viên xác nhận anh có tự nguyện ly hôn không, anh nghiêng đầu liếc nhìn Hàn Phi một cái.

Sau đó bình thản đáp: “Vâng, tôi tự nguyện”.

Chưa đến mười phút, hai người đã nhận được giấy chứng nhận ly hôn.

Hàn Phi cảm thấy như đang nằm mơ. Cô từng nghĩ vụ ly hôn này có khi phải kéo dài đến hai ba năm.

Hoa Trinh bên cạnh cũng đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến dai dẳng.

Không ngờ chỉ một câu nói của lão gia, Lục Viễn Chinh lại ngoan ngoãn ký tên ly hôn như vậy.

Ra khỏi cơ quan, Lục Viễn Chinh nhìn đôi chân đã có thể đi lại bình thường của Hàn Phi, bất ngờ hỏi:

“Trước đây em giả vờ không đi được sao? Chẳng lẽ là vì muốn ly hôn nên đã thông đồng với bác sĩ lừa tôi?”

Hàn Phi nhất thời cứng họng.

Lục Viễn Chinh cười khổ một tiếng: “Cũng giỏi đấy, chỉ để ly hôn mà làm ra chuyện ngây thơ như vậy”.

Hàn Phi trừng mắt.

Lục Viễn Chinh hít sâu một hơi: “Cũng tốt, em có thể đứng dậy đi lại, cảm giác áy náy trong lòng tôi cũng vơi đi phần nào. Như vậy tôi có thể an tâm rời khỏi nơi này rồi”.

Hàn Phi mơ hồ: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Lục Viễn Chinh: “Tôi sắp định cư ở nước ngoài, thủ tục gần xong rồi. Tuần sau tôi sẽ đi, và sẽ không bao giờ quay lại nữa”.

Hàn Phi vô cùng kinh ngạc.

Hàn Thiếu Sách đứng bên cạnh cũng nửa tin nửa ngờ: “Cậu đừng lừa bọn tôi, cậu nỡ rời khỏi Bắc Lĩnh sao?”

Lục Viễn Chinh nhìn Hàn Thiếu Sách: “Tại sao lại không nỡ? Ngay cả vợ cũng không còn nữa, tôi còn lý do gì để ở lại đây?”

Nói rồi anh quay sang nhìn Hàn Phi: “Trước kia tôi từng làm tổn thương em, tôi thật sự xin lỗi. Chân thành hy vọng sau này em có thể tìm được một người đàn ông thực sự yêu thương em, đừng là người như tôi. Bảo trọng”.

“Cảm ơn” – Hàn Phi đáp nhạt nhẽo – “Cũng mong sau này anh đừng làm tổn thương người phụ nữ nào nữa”.

Lục Viễn Chinh khựng lại một chút, cười khẩy một tiếng: “Tạm biệt”.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...