*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Ninh nhẹ giọng nói: “Người giả vờ ngủ thì không bao giờ gọi dậy được.”
Lục Thừa Uyên gật đầu: “Em nói đúng, đó là bản chất con người. Thôi đừng nhắc chuyện không vui nữa, để khỏi ảnh hưởng tâm trạng.”
Cả hai không ngâm mình quá lâu, vì hôm sau phải dậy sớm, nên sau khi tắm xong liền tắt đèn đi ngủ.
…
Sáng hôm sau, Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên dậy lúc sáu giờ.
Sau khi rửa mặt xong, hai người cùng xuống lầu, thấy hai ông bà đã thức dậy nên cùng nhau dùng bữa sáng trong phòng ăn.
Ngồi xuống, Lạc Ninh gọi điện cho bà ngoại – Lý Hương Cúc.
Bên kia, bà cũng đang ăn sáng, nói là sau khi ăn xong sẽ cùng ông Ngưu Lập Quần đến nghĩa trang, hẹn gặp nhau tại đó.
Khi Lạc Ninh vừa cúp máy, Lục Viễn Chinh cũng vào phòng ăn.
Anh ta cười chào mọi người, vẻ mặt như thể chuyện tối qua chưa từng xảy ra.
“Ăn sáng đi, ăn xong còn phải xuất phát.” – Lục Tân Quân lên tiếng, mọi người bắt đầu cúi đầu ăn.
Dương Thái Liên ăn nhanh nhất, ăn xong liền vào bếp dặn người làm mang lễ vật lên xe.
Bảy giờ đúng, tất cả đã chuẩn bị xong, cùng tập trung ngoài cổng.
Dương Thái Liên và Lục Tân Quân ngồi cùng xe, Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên đi xe khác, còn Lục Viễn Chinh tự lái xe một mình.
Ba chiếc xe cùng khởi hành đến nghĩa trang.
…
Một tiếng sau, họ đến nghĩa trang ở vùng ngoại ô phía đông.
Lý Hương Cúc và Ngưu Lập Quần đã đến trước.
Ông Ngưu đã đặt sẵn hai chiếc xe điện giống xe du lịch nhỏ.
Mọi người chuyển lễ vật lên, nam giới lên một xe, nữ giới lên xe còn lại, cùng nhau đến mộ phần của Lạc Bắc Lâm trước.
Khu mộ cách cổng không xa, chỉ mất vài phút đi xe là đến, được quét dọn sạch sẽ.
Lý Hương Cúc và Dương Thái Liên đã chuẩn bị sẵn lễ vật, bày kín bàn thờ.
Lục Thừa Uyên đưa bó cúc trắng cho vợ.
Lạc Ninh nhận lấy, cúi người đặt hoa lên bàn thờ. Khi đứng dậy, mắt cô đã đỏ hoe, ánh lệ long lanh.
Lý Hương Cúc vừa rót rượu vừa khấn:
“Bắc Lâm à, Lạc Ninh đưa chồng đến thăm con rồi, hai đứa sắp có con rồi đấy, lại còn là sinh đôi. Thừa Uyên rất yêu thương con bé, mọi người trong nhà cũng đối xử với nó rất tốt, con có thể yên tâm rồi.”
Lạc Ninh không kìm nổi nữa, cúi đầu nức nở.
Lục Thừa Uyên ôm lấy vợ vào lòng, hướng về phía bia mộ nói:
“Ba, con là Thừa Uyên. Cảm ơn ba năm xưa đã cứu con, ân tình đó cả đời này con sẽ không quên. Con thề sẽ yêu thương Lạc Ninh, cho cô ấy cuộc sống tốt nhất, tuyệt đối không để cô ấy chịu thiệt thòi.”
Đợi Lý Hương Cúc rót hết rượu ra đất, Lục Tân Quân cúi xuống rót thêm rượu vào chén, vừa làm vừa lẩm bẩm:
“Bắc Lâm à, cậu là ân nhân lớn của nhà chúng tôi, cả đời này chúng tôi sẽ không quên. Cậu yên tâm, người nhà của cậu cũng là người nhà của chúng tôi, chúng tôi sẽ chăm sóc họ thật tốt.”
Sau khi Lục Tân Quân đứng dậy, mọi người cùng nhau vái ba vái, rồi đốt tiền vàng.
Lý Hương Cúc lúc đốt vàng mã liền nói với Lạc Ninh:
“Thực ra năm nào Thừa Uyên cũng đến thăm mộ ba cháu vào tiết Thanh Minh, chỉ là không cho cháu biết thôi. Ngay cả mảnh đất chôn cất này cũng là do ông nội bên thông gia mua cho. Họ đã giúp đỡ nhà mình rất nhiều.”
“Còn căn nhà mà ba cháu để lại cho cháu, sau khi ba cháu mất, phần nợ vay còn lại cũng là do ông nội thông gia một lần trả hết.”
Lạc Ninh ngạc nhiên: “Bà, sao trước giờ bà không nói với cháu?”
Lý Hương Cúc: “Nói gì chứ? Hồi đó bà không biết cháu có thật lòng yêu Thừa Uyên không. Cháu từng nói nếu hai đứa không hợp thì sẽ ly hôn. Thừa Uyên dặn bà đừng nói, sợ cháu sẽ vì báo ân mà miễn cưỡng sống với cậu ấy.”
“Cậu ấy hy vọng cháu ở bên cậu ấy là vì tình yêu thật sự, muốn cùng nhau sống cả đời. Giờ hai đứa sắp có con rồi, bà tin cháu cũng thật lòng yêu cậu ấy.”
Lạc Ninh ngẩng lên nhìn Lục Thừa Uyên, lúc này anh đang dặn nhân viên nghĩa trang ngày mai đến dọn dẹp bàn thờ và đồ lễ.
Lý Hương Cúc hỏi: “Sao không nói gì?”
Lạc Ninh khẽ mím môi: “Không ngờ anh ấy vì cháu mà làm nhiều như vậy.”
Lý Hương Cúc: “Cháu biết là tốt rồi. Sau này hai đứa sống hạnh phúc, bà và ba cháu mới yên lòng.”
Truyện được dịch đầy đủ tại
Lạc Ninh nhìn lên di ảnh của ba trên bia mộ, lòng dâng đầy cảm xúc — thời gian trôi thật nhanh.
Rời khỏi mộ phần Lạc Bắc Lâm, mọi người chuyển sang thăm mộ của Lục Triều Huy.
Đây là lần đầu tiên Lạc Ninh nhìn thấy ảnh của cha chồng.
Nhìn giống như Lục Thừa Uyên ở phiên bản trung niên, nhưng khuôn mặt có phần hiền hơn.
Trong lòng dâng lên nghi hoặc — tại sao Lục Thừa Uyên lại giống cha như vậy, còn Lục Viễn Chinh lại chẳng giống chút nào?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Viễn Chinh chỉ có khuôn mặt hơi giống mẹ – Hạ Thu Nguyệt, còn đường nét lông mày và ánh mắt… lại có chút giống Lưu Văn Bân.
Ý nghĩ đột ngột đó khiến Lạc Ninh sợ đến rùng mình.
Xét theo di truyền học, con của cha và mẹ thì không thể giống một người ngoài.
Nhớ lại chuyện năm xưa: Lưu Văn Bân và mẹ chồng từng sai người bắt cóc cả Lục Triều Huy lẫn Lục Thừa Uyên — chứ không chỉ bắt cóc mình Lục Triều Huy.
Lạc Ninh từng không hiểu: tại sao chỉ bắt cóc Lục Thừa Uyên, mà lại không bắt Lục Viễn Chinh?
Nếu Lục Viễn Chinh là con của Lưu Văn Bân, thì mọi chuyện sẽ hợp lý.
Hơn nữa, mẹ chồng luôn muốn Lục Viễn Chinh kế thừa Tập đoàn Đức Khang, còn lại luôn tỏ ra chán ghét Lục Thừa Uyên.
Vì Lục Viễn Chinh là con của người bà ấy yêu – Lưu Văn Bân, còn Lục Thừa Uyên là con trai của người bà ấy hận – Lục Triều Huy.
“Lạc Ninh.”
Lục Viễn Chinh không biết từ khi nào đã đứng cạnh cô, gọi khẽ.
Lạc Ninh giật mình hoàn hồn.
Lục Viễn Chinh lo lắng hỏi: “Sắc mặt của em không tốt lắm, em ổn chứ?”
Lục Thừa Uyên đang sắp xếp đồ lễ nghe thấy cũng vội chạy tới, nắm tay vợ: “Em thấy không khỏe à?”
Lạc Ninh nhìn Lục Viễn Chinh một cái, rồi quay đi, lắc đầu: “Không sao đâu.”
Dương Thái Liên lo lắng cho sức khỏe của Lạc Ninh, thúc giục:
“Hôm nay nắng lớn, mọi người tranh thủ làm nhanh một chút đi, Lạc Ninh đang mang thai, không nên ở lâu chỗ thế này, làm vừa đủ là được rồi, Triều Huy chắc chắn sẽ hiểu mà.”
“Cháu xin lỗi, bà nội.” – Lạc Ninh áy náy nói.
Dương Thái Liên dịu dàng:
“Cháu xin lỗi gì chứ, là mọi người không chu đáo. Thừa Uyên, hay là cháu đưa Lạc Ninh về trước đi, chuyện cúng bái để chúng ta lo là được rồi, anh cháu cũng đang ở đây mà.”
Lục Viễn Chinh nghe vậy vội vàng phụ họa:
“Đúng đấy Thừa Uyên, hai người cứ về trước đi, ở đây giao cho anh.”
“Em thật sự không sao mà.” – Lạc Ninh kiên quyết, “Mọi người đừng lo cho em.”
Lý Hương Cúc hiểu tính cháu gái mình, phất tay nói:
“Lạc Ninh tự biết sức mình, nó nói không sao là không sao, lát nữa đi cùng mọi người cũng được.”
“Vậy thì chúng ta làm nhanh chút.” – Lục Tân Quân nói, rồi cúi người rót rượu, vừa làm vừa lẩm bẩm trước bia mộ:
“Triều Huy à, Thừa Uyên dẫn con dâu đến báo tin vui với con đây, Lạc Ninh đang có thai rồi, lại còn là song thai nữa đấy. Con nhớ phù hộ cho mẹ con con bé được bình an, chúc cho hai đứa nhỏ sinh ra mạnh khỏe.”
“Còn nữa, giờ Thừa Uyên cũng đã đến Đức Khang hỗ trợ rồi, các cổ đông đều đánh giá cao năng lực của nó. Các cháu đều rất hiếu thuận, con không cần lo lắng nữa. Nếu con gặp lại ân nhân của mình, nhớ thay cả nhà cảm ơn người ta đàng hoàng nhé.”
“Nay điều kiện không tiện, ba không nói thêm nữa, sau này có dịp lại đến.”
Nói xong, Lục Tân Quân đứng dậy, quay sang hai người cháu nói:
“Viễn Chinh, Thừa Uyên, hai đứa đến đốt ít vàng mã cho ba mình đi. Đốt xong là mọi người về được rồi.”
Lục Thừa Uyên buông tay vợ ra, cùng anh trai – Lục Viễn Chinh cúi người đốt vàng mã.
Lạc Ninh nhìn Lục Viễn Chinh đang ngồi xổm dưới đất, càng nhìn càng cảm thấy anh ta giống Lưu Văn Bân hơn.
Tay cô vô thức siết chặt dây quai ba lô, trong lòng phân vân: liệu có nên nói chuyện này với Lục Thừa Uyên không?
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?