🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 376: Phải chủ động nắm lấy duyên phận

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Phi chào tạm biệt Thẩm Thanh Vận: “Dì ơi, cháu về phòng bệnh trước nhé. Nếu dì thấy buồn, có thể đến tìm cháu nói chuyện bất cứ lúc nào ạ.”

Thẩm Thanh Vận mỉm cười: “Dì nhất định sẽ tới, nói chuyện với cháu rất vui.”

Hàn Phi: “Cháu cũng vậy. Cảm ơn dì đã dạy cháu một bài học quý giá trong đời, thật sự cháu học được rất nhiều điều.”

Thẩm Thanh Vận: “Miễn là cháu không thấy dì lắm lời là được rồi.”

Hàn Phi: “Sao lại thế được, cháu rất thích nghe dì kể chuyện.”

Hàn Thiếu Sách chen vào: “Cháu cũng thế, dì ơi, nếu có dịp, cháu mong được nghe dì kể chuyện tiếp.”

Thẩm Thanh Vận gật đầu cười: “Không vấn đề gì, lần sau dì lại kể cho các cháu nghe.”

Hàn Thiếu Sách đẩy xe đưa Hàn Phi rời đi.

Thẩm Thanh Vận thu lại ánh mắt, quay sang nhìn con trai: “Hai con tiến triển nhanh thật, xem ra con đã nghĩ thông suốt rồi.”

Tề Gia Hằng nghiêng đầu nhìn mẹ, có chút ngại ngùng.

“Con cũng không ngờ mọi thứ lại tiến triển nhanh như vậy, có chút nằm ngoài tầm kiểm soát. Con từng thử vài ngày không đến gặp cô ấy, nhưng càng như thế con lại càng nhớ.”

Thẩm Thanh Vận mỉm cười: “Mẹ rất vui khi nghe con nói vậy, điều đó cho thấy tâm lý của con hoàn toàn bình thường. Trước đây con chẳng hứng thú với bất kỳ cô gái nào, thật lòng mà nói, mẹ từng lo lắng về tâm lý của con.”

“Bây giờ được thấy con toàn tâm toàn ý yêu một người, mẹ thật sự rất vui.”

Tề Gia Hằng nhìn mẹ chăm chú: “Mẹ không để ý đến hoàn cảnh hiện tại của cô ấy sao?”

Thẩm Thanh Vận thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:

“Gia Hằng, công việc của con và mẹ đều thường xuyên phải đối diện với sinh tử, chúng ta hiểu rõ đời người vô thường. Gặp được người mình yêu là điều không dễ, đừng để quan niệm thế tục ảnh hưởng.”

“Nhưng với tư cách là một người mẹ, mẹ vẫn phải nhắc con một câu: Trước khi cô ấy nhận được giấy ly hôn, con không được chạm vào cô ấy. Con hiểu ý mẹ chứ?”

“Đó là vấn đề đạo đức, nếu không con cũng chẳng khác gì chồng cô ấy, đó cũng là cách thể hiện sự tôn trọng với cô ấy.”

“Yên tâm đi mẹ, con biết chừng mực.” Tề Gia Hằng cam đoan.

Huống chi Hàn Phi còn đang trong giai đoạn hồi phục sau chấn thương, cần phải nghỉ ngơi nhiều.

Thẩm Thanh Vận đặt tay lên vai con trai, dịu dàng nói: “Nếu con thật sự muốn bên cô ấy lâu dài, vậy thì không cần vội vàng.”

Trên đường về phòng bệnh, Hàn Thiếu Sách vừa đẩy xe cho em gái vừa nói:

“Dì Thẩm thật sự là người phụ nữ có tính cách tốt nhất mà anh từng gặp. Vừa bao dung, lại vừa hiểu chuyện, kiến thức sâu rộng. Phi Phi à, nếu em lấy trưởng khoa Tề, nhất định sẽ rất hạnh phúc. Anh ủng hộ em.”

“Anh à, em lấy chồng chứ có phải lấy dì Thẩm đâu.” Hàn Phi cố tình trêu.

Hàn Thiếu Sách: “Nhưng có mẹ như vậy thì con trai chắc chắn không thể tệ. Giờ nghĩ lại, tính tình tốt của trưởng khoa Tề đúng là do được thừa hưởng từ ba mẹ. Giá mà ba mẹ mình cũng dễ tính như vậy thì tốt biết bao.”

Hàn Phi không đáp lời, chỉ lặng lẽ trầm ngâm.

Hàn Thiếu Sách liếc nhìn em gái: “Yên tâm đi Phi Phi, chuyện ba mẹ để anh lo. Em chỉ cần an tâm dưỡng thương.”

Mũi Hàn Phi cay cay: “Anh, cảm ơn anh.”

“Khách sáo gì chứ, em với anh còn khách khí vậy à?” Hàn Thiếu Sách vừa dứt lời thì điện thoại trong túi vang lên.

protected text

 

“Nhanh nghe máy đi.” Hàn Phi giục.

Hàn Thiếu Sách trượt màn hình, bắt máy: “Alo, chào luật sư Hoa.”

Giọng trầm ổn của Hoa Trinh vang lên bên tai:

“Hàn thiếu, tôi vừa từ tòa án ra, việc nộp đơn ly hôn và xin lệnh cấm đã hoàn tất. Tôi gọi để báo lại với bên anh, phiền anh chuyển lời cho cô Hàn, chỉ cần chờ tin tôi là được.”

“Cảm ơn luật sư Hoa.” Hàn Thiếu Sách kích động, “Tối nay cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn bữa cơm.”

Hoa Trinh có chút bất ngờ: “Hàn thiếu khách sáo quá, anh bận như vậy…”

Hàn Thiếu Sách: “Tôi không bận, hôm nay tôi gác hết công việc, ở bệnh viện chăm Phi Phi. Dù sao cũng phải ăn tối mà.”

Hoa Trinh hơi do dự: “Nếu Hàn thiếu tiện thì chúng ta dùng một bữa cơm đơn giản vậy.”

Hàn Thiếu Sách: “Được, tôi sẽ nhắn địa chỉ sau khi đặt nhà hàng. Tạm định là 6 giờ 30 tối nhé?”

 

Hoa Trinh: “Vâng, tôi không có vấn đề gì, tôi chờ tin anh.”

Cúp máy xong, Hàn Thiếu Sách quay sang thì thấy Hàn Phi đang ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn mình.

“Sao nhìn anh kiểu đó? Luật sư Hoa nói vừa từ tòa ra, đã giúp em hoàn tất đơn ly hôn và lệnh cấm rồi. Người ta làm việc vất vả vậy, anh mời một bữa cơm cũng là chuyện nên làm.”

Hàn Phi: “Tất nhiên là nên, anh nhớ phải mời người ta ăn một bữa đàng hoàng. Nhớ nhé, tiện đường ghé qua tiệm hoa mua một bó. Em nghĩ luật sư Hoa sẽ thích màu trắng đấy.”

Hàn Thiếu Sách: “Sao em chắc vậy?”

Hàn Phi: “Vì bộ đồ cô ấy mặc là màu trắng mà, cả túi xách và giày cũng thế. Anh chọn hoa hồng trắng là hợp nhất. Nhớ nhé, nhất định phải mua hoa đó.”

Hàn Thiếu Sách lúng túng: “Bọn anh đâu phải hẹn hò, mua hoa làm gì, bị luật sư Hoa hiểu nhầm thì sao?”

Hàn Phi chớp chớp mắt, cười tinh nghịch: “Hiểu nhầm thì càng hay chứ. Anh, luật sư Hoa đúng kiểu phụ nữ mà anh thích phải không? Giống dì Thẩm, đều là kiểu phụ nữ trí thức, có khí chất.”

Mặt Hàn Thiếu Sách đỏ bừng: “Con nhóc này, trong đầu suốt ngày nghĩ linh tinh.”

Hàn Phi: “Em chỉ nghĩ bao giờ mới có chị dâu thôi. Anh à, duyên phận là phải chủ động nắm lấy. Tất nhiên, nếu anh không thích luật sư Hoa thì thôi, coi như em chưa nói gì.”

Hàn Thiếu Sách: “Anh không có mua hoa đâu. Đã bảo không phải hẹn hò rồi mà.”

Nửa tiếng sau.

Một chiếc SUV màu đen dừng lại trước cửa hàng hoa ven đường.

Người đàn ông đeo kính râm bước xuống xe, nhanh chóng đi vào cửa tiệm.

Anh đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi chỉ về phía những bó hoa hồng trắng:

“Cho tôi một bó hoa hồng trắng kia. Không cần thiệp, nhớ chọn bó nào hoa tươi nhất.”

“Vâng, thưa anh. Là tặng cho bạn gái phải không ạ?” Nhân viên cửa hàng hoa tươi cười bước tới hỏi.

Hàn Thiếu Sách ngẩn người một chút: “Khác gì đâu? Nhưng đúng là tặng cho một cô gái, cô ấy là luật sư, kiểu phụ nữ tri thức cao.”

Nhân viên mím môi cười, gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Mời anh qua bên kia ngồi uống trà, xin chờ một chút.”

Hàn Thiếu Sách xoay người ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, tự tay rót một ly trà, vừa nhâm nhi vừa nhìn nhân viên gói hoa cho mình.

Khoảng mười phút sau, nhân viên mang bó hoa đã gói xong đến cho anh xem.

Hàn Thiếu Sách rất hài lòng, lập tức rút điện thoại ra quét mã thanh toán, ôm bó hoa hồng trắng quay trở lại xe, khởi động rời đi.

Khi đến trước nhà hàng đã đặt trước, từ xa anh đã thấy Hoa Trinh trong bộ vest trắng đang đứng chờ ngoài cửa.

Anh thầm nghĩ, Hàn Phi nói quả không sai, luật sư Hoa đúng là rất thích màu trắng.

Nhanh chóng đỗ xe xong, Hàn Thiếu Sách cầm lấy bó hoa đặt ở ghế phụ rồi xuống xe.

Anh bước nhanh về phía Hoa Trinh.

Hoa Trinh nhìn thấy anh ôm một bó hoa, gương mặt khẽ đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn một chút.

Hàn Thiếu Sách cũng thấy hơi lúng túng, vừa đưa hoa cho Hoa Trinh vừa nói:

“Luật sư Hoa, đây là hoa em gái tôi nhờ tôi gửi tặng cô. Nó nói cảm ơn vì sự giúp đỡ của cô, chờ khi nào xuất viện sẽ mời cô ăn cơm.”

Lời thoại ban đầu vốn không phải như thế, chỉ là lúc này vì quá căng thẳng, Hàn Thiếu Sách đành sửa lời theo phản xạ.

Hoa Trinh nghe xong có chút hụt hẫng — thì ra là Hàn Phi tặng, cô cứ ngỡ là Hàn Thiếu Sách tặng mình.

Cô đã quá đa tình rồi. Cô còn tưởng anh mời cô ăn cơm là có ý theo đuổi cô, hóa ra cũng là ý của Hàn Phi.

Nghĩ cũng đúng, Hàn Thiếu Sách là người thừa kế của Tập đoàn Hàn thị, làm sao có thể thích một người như cô?

Anh chắc chắn sẽ tìm một người “môn đăng hộ đối” với mình.

“Cảm ơn, cô Hàn có lòng quá.” Hoa Trinh khách sáo nhận lấy bó hoa.

Hàn Thiếu Sách bỗng cảm thấy hơi hối hận, nhưng lời đã nói ra rồi, giờ muốn chữa cũng không kịp, đành gượng gạo nói tiếp:

“Vào trong đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...