*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Đông Nguyệt bước ra khỏi phòng bệnh, lửa giận vẫn ngùn ngụt trong lòng.
Bà không tức chuyện con gái đòi ly hôn, mà là không thể chấp nhận chuyện Hàn Phi lại yêu một bác sĩ nghèo.
Dù thế nào đi nữa, cũng phải tìm người môn đăng hộ đối chứ.
Lấy một bác sĩ nghèo, sau này chẳng phải theo anh ta chịu khổ cả đời sao?
E rằng tiền lương một năm của Tề Gia Hằng còn không đủ cho Hàn Phi mua hai cái túi xách.
Đang mãi nghĩ ngợi, Từ Đông Nguyệt không để ý có một bà lão từ bên cạnh đột ngột lao ra.
Khi bà hoàn hồn lại thì đối phương đã ngã sõng soài dưới đất, kêu gào thảm thiết:
“Ối trời ơi…”
Đám đông gần đó lập tức bu lại xem, chỉ trỏ bàn tán về Từ Đông Nguyệt.
Từ trước đến nay bà chưa từng gặp tình huống này, nhất thời hoảng loạn, không biết phải xử lý ra sao.
Bà lão kia vừa r*n r* vừa gào to:
“Có người đâm chết người rồi! Tôi bị gãy hết cả xương rồi, chắc không qua khỏi tối nay đâu!”
Từ Đông Nguyệt lúc này mới tỉnh táo lại, cãi:
“Rõ ràng là bà từ bên hông lao ra va vào tôi, sao bà lại vu vạ tôi chứ?”
Bà nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi – dường như đúng là bà lão ấy đâm vào bà.
Thế nhưng bà lão lập tức gào to:
“Bà chị ăn mặc sang trọng thế này, ai mà ngờ lại là người sai mà không dám nhận! Rõ ràng là bà đi đứng không nhìn đường, đâm vào tôi, sao lại thành tôi đâm bà chứ?”
“Đúng vậy, tôi thấy rõ ràng là bà đâm vào bà cụ!”
Một người đàn ông trung niên vai u thịt bắp chen ra từ đám đông, nói chắc nịch:
“Tôi làm chứng cho bà cụ. Là bà đụng vào bà ấy!”
“Loại quý bà nhà giàu như các người chỉ giỏi bắt nạt người nghèo mà thôi!”
Đám đông xung quanh nghe thế thì bắt đầu mắng mỏ Từ Đông Nguyệt.
Bà đỏ mặt tía tai, bởi người đàn ông nói quá chắc chắn, khiến bà cũng bắt đầu lung lay.
Chẳng lẽ đúng là mình đâm vào bà ấy?
Lúc này, bà lão ngồi dậy, ngước lên nhìn Từ Đông Nguyệt, nói:
“Thôi được rồi, tôi không chấp bà nữa, bà bồi thường cho tôi chút tiền là được.”
Từ Đông Nguyệt nhìn bà ta – trong lòng đã có phần chột dạ, lại nghĩ ‘mất tiền để tránh họa’, nên hỏi:
“Bà muốn bao nhiêu?”
Nghe vậy, ánh mắt bà lão lóe lên niềm vui, cố ý ho một tiếng rồi đáp:
“Tôi cũng không biết mình bị thương chỗ nào, chắc phải đi kiểm tra toàn thân. Trước mắt, bà đưa tôi hai vạn là được.”
Bà còn tưởng bà ta sẽ đòi hai chục vạn cơ.
“Được.” – Từ Đông Nguyệt gật đầu sảng khoái, lấy điện thoại ra chuẩn bị chuyển khoản.
Bà lão cũng vội vàng rút điện thoại, đưa mã QR thanh toán cho bà.
Từ Đông Nguyệt quét mã, nhập số tiền, đang định nhập mật khẩu thì sau lưng chợt vang lên tiếng gọi:
“Khoan đã!”
Một người phụ nữ tầm tuổi bà chen lên đứng chắn trước mặt.
Người phụ nữ liếc nhìn màn hình điện thoại của bà lão, cười nửa miệng:
“Bà cụ ơi, thu tiền nhanh gọn quá ha? Nhìn là biết làm nghề rồi – chuyên đi lừa tiền như vậy đúng không?”
Gã đàn ông trung niên kia lập tức đỏ mặt, quát:
“Bà nói bậy gì đó? Ai lừa tiền chứ? Bà thấy tận mắt à? Chuyện này liên quan gì đến bà mà bà xen vào?”
Người phụ nữ kia không hề sợ, ngược lại còn cười nhạt hỏi ngược:
“Vậy chuyện này liên quan gì đến ông mà ông nhảy vào làm chứng hộ? Hay là ông với bà cụ là một phe? Thế thì hợp lý rồi, hai người là đồng bọn, giăng bẫy lừa đảo!”
Truyện được dịch đầy đủ tại
“Bà đây bị hai người này gài bẫy đấy!”
Từ Đông Nguyệt vốn đã cảm thấy kỳ lạ, giờ nghe vậy liền tỉnh ngộ, lập tức hủy giao dịch.
Bà giận dữ quát:
“Hay quá nhỉ! Dám giở trò lừa tiền tôi hả? Hai người đợi đấy, tôi sẽ gọi cảnh sát tới xử lý!”
Nghe đến báo cảnh sát, bà lão lập tức bật dậy lanh lẹ, vội la lên:
“Chuyện nhỏ vậy mà cũng gọi cảnh sát? Bà tưởng cảnh sát rảnh lắm sao? Thôi đi, coi như tôi xui xẻo, khỏi cần bồi thường nữa!”
Thấy bà lão định chuồn, người phụ nữ kia nhanh tay tóm chặt lấy bà.
“Muốn chạy? Gặp tôi thì bà đúng là xui rồi! Hôm nay không đưa được mấy kẻ như bà vào đồn cảnh sát, tôi không mang họ Thẩm nữa!”
Gã đàn ông trung niên tức tối định xông vào đánh bà ta.
Ai ngờ Thẩm Thanh Vận lùi lại một bước, chờ gã lao tới liền chụp lấy tay và quật mạnh – gã bị quăng ra xa, ngã sóng soài xuống đất.
Đám đông xung quanh ồ lên kinh ngạc.
Lực lượng bảo vệ của bệnh viện phát hiện bất thường qua camera nên lập tức tới nơi.
Từ Đông Nguyệt vội chỉ vào hai kẻ lừa đảo:
“Bắt hai người này lại! Họ giăng bẫy lừa tiền tôi!”
Nghe vậy, các bảo vệ giận sôi máu.
Đội trưởng bảo vệ tiến lên, nắm lấy cánh tay gã đàn ông và bẻ mạnh ra sau, miệng mắng:
“Gan to thật đấy, dám đến địa bàn của Đức Khang gây chuyện!”
Bà lão thấy vậy liền nhào tới đánh đội trưởng bảo vệ, miệng hét:
“Thả con trai tôi ra! Các người ỷ mạnh h**p yếu, bắt nạt dân nghèo!”
Từ Đông Nguyệt tức đến trừng mắt:
“Hay nhỉ, bà già, hóa ra thật sự là một phe! Dám cùng nhau lừa tiền tôi à? Bảo vệ! Chuyện này mà mấy người không xử lý rõ ràng, tôi sẽ khiếu nại lên Chủ tịch của các người!”
“Tôi sẽ yêu cầu Lục tổng siết chặt lại môi trường bệnh viện, sa thải hết đám bảo vệ ăn lương mà để kẻ gian lọt vào lừa gạt bệnh nhân!”
Từ Đông Nguyệt nói thế chỉ để dọa, chứ bà chẳng định vì chuyện nhỏ này mà làm phiền nhà họ Lục thật.
Bảo vệ thấy Từ Đông Nguyệt nói vậy, lại nhìn bộ trang phục và chiếc túi hàng hiệu bà đang xách, lập tức tin tưởng không nghi ngờ gì.
Anh ta vội vàng cúi đầu xin lỗi:
“Thưa phu nhân, thật xin lỗi, là do chúng tôi sơ suất trong công việc. Xin bà yên tâm, tôi sẽ đích thân giao hai người này cho cảnh sát, đồng thời lập tức tiến hành rà soát, chỉnh đốn lại môi trường khám chữa bệnh trong bệnh viện.”
“Mong bà rộng lòng bỏ qua cho chúng tôi lần này. Tôi cam đoan sau này tuyệt đối không để xảy ra chuyện tương tự.”
Từ Đông Nguyệt hơi nhướng mày, trầm ngâm vài giây rồi nói:
“Được rồi, thấy thái độ anh cũng thành khẩn, tôi bỏ qua lần này. Mau đưa hai người đó đến đồn công an, nhất định phải để cảnh sát xử lý nghiêm, để họ không dám quay lại lừa người nữa.”
Bà thầm nghĩ, người đến bệnh viện này khám đều là giới giàu có, hai kẻ kia chắc chắn biết rõ điều đó.
Mà người có tiền thường sĩ diện, lại không thích dính vào chuyện phiền phức – việc gì dùng tiền giải quyết được thì họ sẽ chọn giải quyết bằng tiền.
Hai người đó nhất định đã lợi dụng điểm này để lừa được không ít người.
Đội trưởng bảo vệ vô cùng cảm kích trước sự rộng lượng của Từ Đông Nguyệt, lập tức ra lệnh cho cấp dưới áp giải hai kẻ kia rời đi, đồng thời giải tán đám đông đang tụ tập.
Chờ mọi người tản ra hết, Từ Đông Nguyệt quay sang nhìn Thẩm Thanh Vận, mỉm cười nói:
“Chào cô, tôi tên là Từ Đông Nguyệt.”
“Chào chị, tôi là Thẩm Thanh Vận.” – Thẩm Thanh Vận bắt tay bà một cách thoải mái, tự nhiên.
Từ Đông Nguyệt nói:
“Cô Thẩm, lúc nãy thật sự cảm ơn cô rất nhiều. Nếu không có cô, chắc tôi đã bị lừa mất một khoản tiền rồi. Dĩ nhiên, bị lừa tiền thì nhỏ, nhưng mất mặt vì bị vu oan mới là điều tôi khó chấp nhận nhất.”
“Có lẽ bình thường phu nhân chưa từng gặp phải kiểu người đáng ghét như thế?” – Thẩm Thanh Vận đoán rằng gia cảnh của bà Từ rất tốt, thường ngày hẳn sẽ không tiếp xúc với kiểu người như vậy.
Từ Đông Nguyệt cười gượng:
“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện kiểu này. Không ngờ có người vì chút tiền lẻ như hai vạn mà dám làm ra chuyện như vậy.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?