*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chuyện đứa bé thì cũng không quá quan trọng, em dâu cháu bây giờ đang mang thai đấy.” – Hàn Phi cố ý nói.
Ngụ ý rằng Lục Thừa Uyên mới là người thừa kế thật sự của nhà họ Lục.
“Chuyện đó dì cũng nghe rồi.” – Bà Tạ tiếp lời.
“Dì thì thấy, cậu em trai của Viễn Chinh đúng là biết tính toán. Bao nhiêu năm không lộ diện, vừa xuất hiện đã làm CEO, gần đây người ta đồn đại nhiều nhất chính là cậu ta.”
“Còn vợ cậu ta nữa, nghe nói là bác sĩ khoa cấp cứu ở tổng viện này, đúng không?”
“Đúng vậy, chính là bác sĩ khoa cấp cứu ở đây.” – Từ Đông Nguyệt chen vào – “Biết đâu mấy người từng được cô ấy khám bệnh rồi cũng nên.”
Bà Tạ quay sang nhìn Từ Đông Nguyệt, hỏi: “Tên cô ấy là gì?”
Từ Đông Nguyệt đáp: “Tên là Lạc Ninh.”
Bà Tạ khẽ nhướng mày, âm thầm ghi nhớ cái tên này.
Sau đó bà mỉm cười, nắm tay con gái Tạ Hân Di, nói với Hàn Phi:
“Hàn Phi, Hân Di nói từ sau khi cháu cưới Viễn Chinh thì ít liên lạc với nó lắm. Hồi đi học hai đứa là bạn thân mà, giờ cũng nên giữ liên lạc nhiều hơn chứ.”
“Cháu chắc còn phải ở viện một thời gian đúng không? Dù sao Hân Di ở nhà cũng rảnh rỗi, chi bằng để nó đến viện trò chuyện cùng cháu, đỡ để cháu một mình buồn chán.”
Nhìn đi, cái đuôi cáo cuối cùng cũng lòi ra rồi.
Trong lòng Hàn Phi hiểu rất rõ, Tạ Hân Di đâu phải lo cô buồn chán, rõ ràng là muốn tình cờ gặp Lục Viễn Chinh thì có.
“Được thôi, dì à, nếu Hân Di không bận gì.”
Nói rồi cô nghiêng đầu nhìn sang Tạ Hân Di.
“Hân Di, cậu có thể tới vào khoảng chín, mười giờ sáng ấy. Chồng tớ thường đến vào giờ đó.”
“Tớ hay nhắc đến cậu với anh ấy lắm đấy, chẳng phải trước đây cậu còn từng đi xem mắt với anh ấy sao?”
Tạ Hân Di hơi cong khóe môi, cười gượng: “Cậu còn nhớ chuyện đó à? Tớ thì quên từ lâu rồi. Nhưng mà, nếu tớ đến vào giờ đó, liệu có làm phiền hai vợ chồng cậu tâm sự không?”
Hàn Phi đáp: “Bọn tớ làm gì có tâm sự gì đâu, chẳng phải các cậu đều biết rồi sao? Chồng tớ thích là cái cô từng đụng xe tớ kìa.”
Bà Tạ nói: “Phi Phi à, dì nghe mẹ cháu nói Viễn Chinh đã thay đổi rồi, hứa là sau này sẽ sống tốt với cháu mà.”
Hàn Phi liếc nhìn mẹ mình một cái, rồi quay sang trả lời bà Tạ:
“Mẹ cháu đâu phải cháu, mẹ cháu biết gì chứ? Chồng cháu chưa từng thích cháu, kể cả có chia tay với cô kia thì cũng không thích cháu đâu, chắc chắn sẽ lại có người phụ nữ khác xuất hiện thôi.”
Mặt Từ Đông Nguyệt đỏ bừng, trong lòng bốc hỏa nhìn Hàn Phi chằm chằm, nhưng vì có khách nên không tiện phát tác.
Mẹ con nhà họ Tạ liếc nhìn nhau, trong lòng thì vui mừng – vẫn còn cơ hội đấy!
Đúng lúc đó, Lục Viễn Chinh bước vào phòng, trên tay xách một giỏ dâu tây.
Trái to, đỏ mọng, nhìn là thấy ngon.
Hàn Phi hơi nhướng mày – đây là đang làm lành sao?
Từ Đông Nguyệt thấy con rể tới, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, bước lên đón lấy giỏ dâu.
“Viễn Chinh, là mua cho Phi Phi ăn hả? Con còn nhớ nó thích ăn dâu tây cơ à? Nhìn dâu đẹp thật đấy.”
Lục Viễn Chinh mỉm cười đáp: “Vâng, mẹ à, con chọn kỹ ở chợ trái cây đấy. Con nếm thử rồi, ngọt lắm. Mẹ gọi dì giúp việc rửa một đĩa cho Phi Phi ăn đi ạ.”
Từ Đông Nguyệt: “Được, mẹ gọi người đi rửa ngay. Số còn lại để vào tủ lạnh, chắc ăn được mấy ngày.”
Lục Viễn Chinh: “Mẹ cứ rửa nhiều chút, ăn hết con lại đi mua tiếp.”
Từ Đông Nguyệt: “Biết là con thương vợ rồi, mẹ đâu nỡ để nó nhịn ăn, yên tâm đi.”
Nói xong, bà xách giỏ dâu ra ngoài gọi người giúp việc nhà họ Hàn đi rửa dâu.
Bà Tạ thấy Lục Viễn Chinh hoàn toàn lơ đẹp mẹ con bà, trong lòng hơi không vui, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười chào hỏi:
“Cậu Lục, còn nhớ chúng tôi không?”
Dĩ nhiên Lục Viễn Chinh nhớ, Bắc Lĩnh có lớn gì đâu, huống chi người từng xem mắt với anh.
Nhưng trước mặt Hàn Phi, anh lại nói dối: “Xin lỗi, trí nhớ tôi không tốt lắm. Bà là…?”
Bạn đang đọc truyện tại . Chúc vui vẻ!!!
Sắc mặt mẹ con nhà họ Tạ lập tức trở nên khó coi.
Hàn Phi lại rất thích xem trò vui, cố tình nói:
“Chồng à, đây là bà Tạ và tiểu thư Tạ Hân Di, anh quên rồi sao? Hồi trước Tạ tiểu thư từng đi xem mắt với anh mà.”
Lục Viễn Chinh nheo mắt nhìn Hàn Phi – thái độ này không giống ghen, mà là đang rất vui thì phải?
Không hiểu cô đang định bày trò gì.
Tạ Hân Di cười e lệ, giọng nhỏ nhẹ: “Lục thiếu là người bận rộn, quên cũng phải thôi, tôi sẽ không để bụng đâu.”
Lục Viễn Chinh không vui – ai quan tâm cô có để bụng hay không chứ, cô là gì mà quan trọng?
Thấy sắc mặt Lục Viễn Chinh tối sầm, Tạ Hân Di có chút lo lắng – chẳng lẽ mình vừa nói sai điều gì?
Bà Tạ liếc con gái một cái, chê cô ăn nói không khéo.
Để xua tan không khí ngượng ngùng, bà bắt đầu “kéo quan hệ” với Lục Viễn Chinh.
“Viễn Chinh, cháu không biết đấy thôi, nhà mẹ đẻ dì với nhà mẹ đẻ mẹ cháu cũng có họ hàng đó. À mà mẹ cháu ở nước ngoài dạo này thế nào rồi? Lâu lắm rồi không nghe tin gì.”
Trong lòng Hàn Phi âm thầm kêu khổ – tiêu rồi, bà Tạ này đúng là chạm trúng chỗ cấm rồi.
Quả nhiên, sắc mặt Lục Viễn Chinh lập tức trở nên khó coi hơn, chẳng buồn để ý đến bà Tạ, quay sang hỏi Hàn Phi:
“Em có muốn xuống dưới đi dạo không? Anh đẩy em đi.”
Bà Tạ thấy khó hiểu.
Không phải Lục Viễn Chinh nổi tiếng là người con có hiếu sao? Sao vừa nhắc đến mẹ đẻ là sắc mặt lại thế kia?
Lúc Từ Đông Nguyệt nói chuyện với chị em bạn bè, chỉ nhắc đến việc Lục Thừa Uyên kết hôn, còn chuyện Hạ Thu Nguyệt giết chồng thì giấu đi rồi.
Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, bà Tạ vẫn còn phân biệt được rõ ràng.
Cho nên bà hoàn toàn không hay biết gì về vụ án kia, cũng không biết Hạ Thu Nguyệt đã bị thi hành án tử hình từ lâu.
Bà vẫn tưởng rằng Hạ Thu Nguyệt hiện đang sống nhàn nhã ở nước ngoài.
“Giờ ngoài trời nắng gắt, gió cũng to, bác sĩ nói sức khỏe em còn yếu, tốt nhất là không nên ra ngoài.” – Hàn Phi chẳng hề có hứng đi dạo với Lục Viễn Chinh. Ai biết anh ta lại định giở trò gì?
Lục Viễn Chinh im lặng vài giây, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Vậy đợi đến chiều, khi trời dịu nắng hơn, anh đưa em đi. Giờ anh chơi game với em nhé? Trò mà em thích ấy.”
Hàn Phi chẳng hiểu trong hồ lô của Lục Viễn Chinh lại giấu thuốc gì, cố ý ho nhẹ một tiếng.
“Chồng à, ở đây còn có khách mà, hay là anh tiếp khách giúp em đi. Anh đưa tiểu thư Tạ xuống dưới mua ly cà phê chẳng hạn.”
Bà Tạ nghe vậy lập tức mừng rỡ, cười tươi như hoa, phụ họa ngay:
“Phi Phi vẫn chu đáo như xưa, biết Hân Di thích uống cà phê. Đúng lúc gì cũng thấy khát, vậy thì phiền Viễn Chinh đưa Hân Di đi mua vài ly cà phê giúp nhé.”
Lục Viễn Chinh nhìn Hàn Phi chăm chú trong vài giây, rồi đứng dậy.
“Được, vậy anh sẽ mua cho em ly nước cam ép. Em còn muốn ăn hay uống gì nữa không? Anh mua cùng một thể luôn.”
“Em không cần đâu, anh hỏi tiểu thư Tạ muốn ăn uống gì thì mua giúp cô ấy, tiếp đãi cô ấy là được rồi.”
Lục Viễn Chinh quay sang nhìn Tạ Hân Di: “Đi thôi, tiểu thư Tạ.”
Tạ Hân Di mừng rỡ như bắt được vàng, quay đầu nhìn mẹ và Hàn Phi một cái rồi nhanh chóng bước theo Lục Viễn Chinh.
Hai người vừa ra đến cửa khu trong thì đúng lúc gặp Từ Đông Nguyệt bưng một đĩa lớn dâu tây quay lại.
“Viễn Chinh, con định đi đâu đấy?”
“Không đâu mẹ, tiểu thư Tạ nói muốn uống cà phê, con đưa cô ấy xuống dưới mua.”
Câu trả lời của Lục Viễn Chinh đầy dụng ý – anh nói là Tạ Hân Di muốn uống, chứ không hề nhắc tới chuyện Hàn Phi bảo anh đưa đi.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?