🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 361: Lục Thừa Uyên mừng đến rơi lệ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh kể lại chuyện đó cho Lục Thừa Uyên là để “đánh tiếng” trước với anh.

Bởi cô luôn có cảm giác bất an mơ hồ, vừa giận vừa bất lực trước những rắc rối trời ơi đất hỡi kiểu này.

Thật sự không hiểu đời trước cô nợ nần gì Thẩm Yến Nam mà đời này cứ bị cuốn vào lắm chuyện phiền toái vì anh ta như vậy.

Rõ ràng người ta đã đến tận Kinh Đô rồi mà vẫn chưa yên.

Tất nhiên, Lạc Ninh không có ý nương tay với Thẩm Yến Nam, cũng sẽ không vì Lý Lương Vĩ là bạn cũ của ba cô mà phải nhường nhịn con gái ông ấy.

Giữa người với người, phải có sự tôn trọng. Nếu đối phương vô lý, thì cô càng không việc gì phải nhún nhường.

Nếu Lý Uyển dám gây sự, cô cũng không ngại đáp trả.

Trước mặt Lạc Ninh, Lục Thừa Uyên không nói thêm gì. Nhưng đợi cô lên tầng đi tắm, anh liền vào thư phòng.

Dứt khoát gọi cho Thẩm Yến Nam.

Lúc nhận được cuộc gọi từ Lục Thừa Uyên, Thẩm Yến Nam đang nằm trong phòng trực của bệnh viện.

Sau khi cãi nhau với Lý Uyển, anh lang thang ngoài phố nửa tiếng, cuối cùng lại quay về trước cổng bệnh viện.

Thế là anh vào phòng trực, định ở lại qua đêm.

Không phải lần đầu tiên — trong một tháng, ít nhất có 25 ngày anh ngủ lại ở bệnh viện.

Anh vô cùng hối hận vì đã đến Kinh Đô. Mỗi ngày trôi qua đều là nỗi bức bối.

Nhưng điều khiến anh hối hận hơn chính là cuộc hôn nhân này.

Hiện tại, anh không biết mình phải làm gì, đi đâu, về đâu.

protected text

 

Nhưng anh không ngờ lại nhận được cuộc gọi từ Lục Thừa Uyên.

Do dự vài giây, anh bắt máy: “Đội trưởng Lục… À không, giờ là Lục tổng, chào anh.”

Lục Thừa Uyên dừng một chút, rồi nói: “Chào bác sĩ Thẩm, xin lỗi vì làm phiền anh nghỉ ngơi.”

Thẩm Yến Nam: “Không sao, tôi chưa ngủ.”

Lục Thừa Uyên: “Vậy thì tốt. Tôi nói thẳng luôn — anh chắc cũng đoán ra lý do tôi gọi cho anh rồi chứ?”

Thẩm Yến Nam: “Tôi biết, hôm nay vợ tôi gọi điện cho Lạc Ninh. Nhưng tôi không biết họ đã nói gì. Chúng tôi cãi nhau, tôi rời khỏi nhà. Lạc Ninh đã kể lại với anh rồi sao? Họ nói những gì?”

Lục Thừa Uyên: “Vợ anh bảo anh vẫn còn nhớ mãi vợ tôi, còn nói anh ngủ cũng gọi tên cô ấy.”

Thẩm Yến Nam không ngờ Lý Uyển lại kể hết như thế. Anh áy náy: “Tôi thật sự xin lỗi, Lục tổng.”

Lục Thừa Uyên: “Tôi gọi cho anh không phải để nghe anh xin lỗi, mà là để nhắc nhở — quản cho tốt vợ anh. Vợ tôi hiện đang mang thai, tôi không muốn cô ấy bị bất kỳ ai quấy rầy, càng không thể để người khác tổn thương cô ấy.”

“Lần này tôi có thể bỏ qua, nhưng nếu còn lần sau, tôi tuyệt đối không nhân nhượng.”

Nói xong, Lục Thừa Uyên dứt khoát cúp máy, không để Thẩm Yến Nam có cơ hội nói thêm.

Chỉ có như vậy, Thẩm Yến Nam mới cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề, mới có thể coi trọng và hành động đúng mực.

Sáng hôm sau, Lạc Ninh sau khi rửa mặt xong thì cùng Lục Thừa Uyên ra ngoài.

Hôm nay là ngày hẹn đi khám thai và lập hồ sơ, nên cô phải nhịn ăn sáng.

Khi hai người đến bệnh viện, bác sĩ khoa sản cũng vừa đến văn phòng.

Sau vài câu chào hỏi, bác sĩ liền kê các phiếu xét nghiệm cho Lạc Ninh.

Mọi khâu đều suôn sẻ, cuối cùng đến lượt siêu âm B.

Lạc Ninh dặn Lục Thừa Uyên đợi bên ngoài, còn cô vào phòng siêu âm.

Bác sĩ thực hiện siêu âm là người quen cũ, thấy cô đến liền cười trêu chọc:

“Bác sĩ Lạc, cuối cùng cũng đến lượt tôi phục vụ cô rồi. Nào, nằm xuống đi, để tôi xem em bé nhà cô thế nào.”

“Vất vả cho chị rồi, bác sĩ Trần.” Lạc Ninh mỉm cười, nằm xuống sẵn sàng.

Vừa kiểm tra, bác sĩ Trần vừa trò chuyện cùng cô, nhưng đang nói giữa chừng, tay bà ấy đột nhiên khựng lại.

Lạc Ninh cảm thấy có điều lạ, mở mắt nhìn: “Bác sĩ Trần, sao vậy? Có vấn đề gì à?”

“Đợi chút, để tôi kiểm tra kỹ lại.” Bác sĩ Trần nheo mắt nhìn chăm chú màn hình thêm một lúc.

 

Sau đó, bà ấy mỉm cười: “Chúc mừng cô nhé, bác sĩ Lạc. Có hai tim thai. Nghe nhé — đây là một bé, và đây là bé thứ hai. Là song thai đó, cả hai đều khỏe mạnh.”

Lạc Ninh không giấu được bất ngờ lẫn hạnh phúc — một lần mà có hai em bé, tỷ lệ này đúng là có nhưng không cao.

Vốn không phải kiểu dễ xúc động, nhưng lúc này mắt cô cũng hoe đỏ, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn chị, bác sĩ Trần.”

“Được rồi, xong rồi.” Bác sĩ Trần cất thiết bị, in ảnh siêu âm rồi đưa cho cô. “Tự xem đi nhé.”

Là bác sĩ nên Lạc Ninh tự nhiên cũng nhận ra — đúng là có hai bé thật.

Sau khi cảm ơn xong, cô cầm tấm ảnh siêu âm đi ra ngoài tìm Lục Thừa Uyên.

Anh đang ngồi ngoài, trông như đứng ngồi không yên. Vừa thấy cô, lập tức đứng dậy, vội vã hỏi:

“Sao rồi?”

Lạc Ninh đưa ảnh siêu âm đến trước mặt anh: “Này, anh tự xem đi.”

Lục Thừa Uyên cầm lấy, chăm chú nhìn kỹ… nhưng chẳng hiểu gì.

Chỉ thấy giống như… hai hạt đậu nhỏ?

Anh nghĩ thầm nhưng không dám nói ra.

Lạc Ninh quay người ngồi xuống, cố tình thở dài: “Hơi đau đầu…”

Lục Thừa Uyên lập tức căng thẳng, tim thắt lại: “Có chuyện gì không ổn à?”

Anh thật sự không hiểu nổi — hai người họ đều khỏe mạnh, gen cũng tốt, sao lại có vấn đề được?

Lạc Ninh nhìn anh ngồi xuống bên cạnh, khẽ cong môi:

“Sau này mình sẽ phải đối phó với hai nhóc tì đấy. Anh nghĩ xem, có nhức đầu không? Ngày nào cũng đánh nhau, gây chuyện… nghĩ thôi đã thấy choáng.”

“Hai nhóc tì…” Lục Thừa Uyên ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra.

Anh bật dậy, vừa cười vừa rơm rớm nước mắt — mừng đến rơi lệ.

Đột nhiên, Lục Thừa Uyên quỳ xuống trước mặt Lạc Ninh, nắm lấy tay cô rồi hôn nhẹ một cái.

Lạc Ninh giật mình: “Anh làm gì thế? Mau đứng lên đi, anh điên rồi à? Lỡ bị người khác thấy thì không biết sẽ đồn ra mấy lời đồn nhảm gì đâu!”

Lúc này Lục Thừa Uyên mới chịu đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô, xúc động đến mức nghẹn lời, không nói nổi câu nào.

Bọn họ có hai em bé — chuyện này còn khó hơn cả trúng số độc đắc.

Lạc Ninh chớp mắt, nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh thật sự vui đến vậy sao?”

Lục Thừa Uyên gật đầu lia lịa: “Vui chứ! Anh nằm mơ cũng không ngờ mình lại may mắn như thế này!”

Lạc Ninh cố ý trêu: “Anh đừng mừng vội. Chờ hai đứa nhỏ chào đời rồi, anh sẽ biết thế nào là nhức đầu.”

Lục Thừa Uyên đáp tỉnh bơ: “Không sợ, anh thuê thêm người là được, dù có sinh thêm cũng không sợ.”

Lạc Ninh bĩu môi: “Hai đứa đã là quá nhiều rồi đó. Anh còn muốn em sinh nữa à? Anh thấy em chưa đủ vất vả đúng không? Anh đúng là ích kỷ.”

Lục Thừa Uyên cười ngốc nghếch: “Vậy sinh hai đứa này thôi, sau này không sinh nữa.”

Anh thật sự không nỡ để cô phải khổ.

Ban đầu nghĩ chỉ có một đứa, giờ lại là hai — như vậy đã quá viên mãn rồi.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Lục Thừa Uyên nắm lấy tay cô: “Mình tiện đường ghé qua báo cho Tần Lãng biết, rồi đi ăn sáng nhé.”

Lạc Ninh hơi cau mày: “Tại sao lại báo cho Tần Lãng trước?”

Lẽ ra phải về báo tin cho người nhà trước chứ?

Nhưng chẳng mấy chốc cô đã hiểu — Lục Thừa Uyên gấp rút muốn nói với Tần Lãng là để… khoe.

Quả nhiên, khi Tần Lãng nghe từ miệng Lục Thừa Uyên rằng Lạc Ninh mang song thai, anh ta lập tức ghen tị không chịu nổi.

Chạy về nhà bám lấy Diêu Thanh Chi năn nỉ: “Chúng ta phải nhanh có thêm một đứa nữa, không thể thua bọn họ được!”

Lạc Ninh và Diêu Thanh Chi nhìn nhau cạn lời, vừa bực vừa buồn cười.

Diêu Thanh Chi đẩy anh ta ra, mắng: “Ấu trĩ hết chỗ nói! Sao anh không đua luôn xem ai kiếm được nhiều tiền hơn đi? So chuyện sinh con, cũng là phụ nữ chúng tôi sinh! Giỏi thì mấy người đàn ông các anh tự đi mà sinh!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...