🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 346: Giúp Hàn Phi giấu nhẹm sự thật

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Thiếu Sách nghe xong lời này, trong lòng chua xót vô cùng.

“Phi Phi, hứa với anh một điều. Nếu em có thể thuận lợi ly hôn, sau này nhất định phải lấy một người thật lòng yêu em.”

“Đừng bao giờ vì cái gọi là lợi ích gia tộc mà hy sinh hạnh phúc của mình nữa.”

Hàn Phi lại đáp: “Anh à, em đâu còn dám kết hôn lần nữa, từng bị rắn cắn một lần rồi, em thật sự sợ lắm.”

Hàn Thiếu Sách: “Đừng nói thế, trên đời vẫn còn nhiều người đàn ông tốt mà. Em xem, Lục Thừa Uyên đâu phải người tồi.”

Hàn Phi cười khổ: “Đó là Lạc Ninh có phúc, chứ em đâu có may mắn như thế.”

Trong lòng Hàn Thiếu Sách càng thêm chua xót.

“Phi Phi, em đừng trách ba mẹ. Ba đứng ở vị trí đó cũng có nỗi khổ riêng, nhưng anh tin rằng sau chuyện lần này—”

“Ba sẽ không ngăn cản em ly hôn nữa. Nếu không thì ông cũng sẽ không chủ động đi gặp Chủ tịch Lục đâu.”

Hàn Phi trầm mặc, thần sắc nặng nề.

Cô hiểu sự khó khăn của ba mẹ, nhưng ai có thể thấu hiểu những uất ức và khổ đau của cô trong cuộc hôn nhân này?

Lẽ nào cô phải trả giá bằng cả mạng sống mới học được bài học này sao?

Hàn Thiếu Sách lại an ủi vài câu, nhưng vì bác sĩ Tề Gia Hằng đến nên anh không nói thêm, quay sang chào hỏi đối phương.

Tề Gia Hằng không ngờ Hàn Thiếu Sách lại có mặt ở đây, nên đành giả vờ nghiêm túc kiểm tra cho Hàn Phi.

Nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của Tề Gia Hằng, Hàn Phi muốn bật cười.

Cô cố ý ho một tiếng rồi nói với anh trai: “Anh à, cũng muộn rồi, anh mau về ăn cơm tối đi.”

Hàn Thiếu Sách lại lắc đầu: “Không vội, anh đã nói với mẹ là đừng chờ cơm anh. Anh đến bệnh viện để thăm em, muốn ở lại với em một lúc.”

Hàn Phi tức chết, chẳng nghĩ ra được lý do nào để đuổi anh về.

Cô chờ mãi mới thấy Tề Gia Hằng đến, vậy mà lại bị Hàn Thiếu Sách phá đám.

Tề Gia Hằng khám xong cũng không nghĩ ra được lý do gì để ở lại, đành rời khỏi phòng bệnh.

Anh vừa đi khỏi, Hàn Phi liền bực tức mắng anh trai:

“Anh à, anh không biết nam nữ hữu biệt à? Anh ở đây, em làm gì cũng bất tiện.”

Hàn Thiếu Sách ngẩn ra, cười khì khì: “Sao em không nói sớm? Anh còn tưởng em một mình ở đây sẽ buồn chán.”

Hàn Phi: “Nếu em thấy buồn chán, tự nhiên sẽ nói với anh.”

Hàn Thiếu Sách: “Được rồi, đừng giận nữa, anh đi ngay đây. Anh về trước, mai tan làm sẽ lại đến thăm em.”

Hàn Phi: “Không có chuyện gì thì đừng đến, đợi luật sư Hoa liên hệ với anh rồi hãy dẫn chị ấy đến đây cùng.”

Hàn Thiếu Sách: “Được thôi. Nếu có việc gì thì nhớ gọi cho anh nhé.”

Hàn Phi: “Vâng, anh cũng nói với ba mẹ giúp em, nếu không có chuyện gì thì đừng đến nữa.”

Hàn Thiếu Sách thấy hơi lạ—tại sao Hàn Phi lại không muốn người nhà đến thăm? Có phải là còn trách họ không?

Anh nghĩ chắc là vậy, ngoài lý do này thì không còn nguyên nhân nào khác.

Vì thế khi rời khỏi bệnh viện, anh mang theo tâm trạng nặng nề, thầm quyết phải giúp Hàn Phi rời khỏi Lục Viễn Chinh.

Hàn Thiếu Sách vừa rời khỏi phòng bệnh, Tề Gia Hằng đã quay lại.

Hàn Phi nghe thấy anh nói với dì giúp việc ở ngoài phòng khách rằng anh muốn kiểm tra kỹ cho cô, dặn đừng để ai làm phiền.

Dì giúp việc đồng ý.

Tề Gia Hằng đi vào phòng trong, đóng cửa lại.

Khuôn mặt Hàn Phi đỏ bừng, tim đập thình thịch, vừa bất ngờ vừa vui mừng.

Tề Gia Hằng bước đến, vén chăn kiểm tra chân cô, vừa kiểm tra vừa hỏi: “Có cảm giác gì không?”

Hàn Phi gật đầu.

Tề Gia Hằng: “Là cảm giác gì?”

Hàn Phi ngại ngùng: “Hơi nhột… còn nữa, tay anh lạnh quá.”

 

Tề Gia Hằng ngẩn người, rồi cười nói: “Xin lỗi, anh vừa rửa tay lúc vào nhà vệ sinh, có cảm giác là tốt rồi.”

Hàn Phi xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Tề Gia Hằng đắp lại chăn cho cô, nói: “Anh sẽ dặn hộ lý mỗi ngày giúp em xoa bóp, thúc đẩy tuần hoàn máu.”

Hàn Phi gật đầu.

Tề Gia Hằng dừng một chút rồi nói tiếp: “Mấy hôm trước anh đã nói với Lục thiếu rồi, cột sống em bị tổn thương, rất có khả năng sẽ bị liệt, để anh ta chuẩn bị tâm lý trước.”

Hàn Phi ngẩng mắt nhìn Tề Gia Hằng, đoán xem anh đang ngụ ý điều gì.

protected text

 

Lúc này Hàn Phi đã hiểu—Tề Gia Hằng đang muốn giúp cô.

Cô trầm ngâm một lúc, rồi nhẹ giọng nói:

“Em vừa bàn với anh trai rồi, nhờ anh ấy tìm luật sư giúp em ly hôn. Dĩ nhiên, em sẽ để luật sư nói chuyện với anh ta trước, nếu anh ta chịu ly hôn thì càng tốt.”

“Vậy nên trước mắt nhờ anh giúp em giữ bí mật. Còn những bác sĩ khác có hỏi, em sẽ nói là không có cảm giác ở chân.”

Tề Gia Hằng lập tức đồng ý: “Được, anh hiểu rồi. Chúc em mọi việc suôn sẻ.”

Hàn Phi: “Cảm ơn anh, em sẽ luôn ghi nhớ ân tình của anh.”

Tề Gia Hằng không đáp lại, chỉ chăm chú nhìn Hàn Phi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về những lời mẹ đã nói với anh.

Tình cảm của anh dành cho Hàn Phi—là sự thương hại, hay là sự ngưỡng mộ thật sự?

Tuy Hàn Phi không có vẻ đẹp kinh diễm như Lạc Ninh, nhưng khuôn mặt đoan trang, làn da trắng mịn, khí chất cũng không hề thua kém.

Dáng người cao ráo, thon thả, những chỗ nên đầy đặn thì vẫn rất đầy đặn.

Tề Gia Hằng thật sự không hiểu, Lục Viễn Chinh có người vợ xinh đẹp như vậy, lại còn ra ngoài trăng hoa.

Chưa kể Hàn Phi còn là tiểu thư nhà giàu, xuất thân không chê vào đâu được.

Bị Tề Gia Hằng nhìn chăm chú, Hàn Phi ngượng ngùng cúi đầu, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đột nhiên bên ngoài vang lên giọng của Lạc Ninh và Diệp Tử, Tề Gia Hằng vội vàng lấy ống nghe ra giả vờ đang khám cho Hàn Phi.

Cửa phòng mở ra, Lạc Ninh và Diệp Tử bước vào, mỉm cười chào hỏi hai người.

Diệp Tử tiến lại gần, trêu chọc Tề Gia Hằng:

“Trưởng khoa Tề, anh đến đây mà không gọi bọn tôi một tiếng, chúng tôi còn tưởng anh tan làm rồi. Không ngờ lại lén lút mò tới trước.”

Lạc Ninh cảm thấy bầu không khí giữa Hàn Phi và Tề Gia Hằng có gì đó không bình thường, thoáng chút ám muội.

Tề Gia Hằng ngượng ngùng cười, “Bác sĩ Diệp, tôi đâu biết hai người cũng tới, lần sau tôi sẽ gọi mọi người cùng đi.”

Lạc Ninh vội nói: “Bác sĩ Diệp chỉ đùa thôi, trưởng khoa đừng để bụng.”

Tề Gia Hằng: “Sao tôi lại để bụng được, tôi đã khám xong rồi, ngoài việc chân chưa có cảm giác, những chỗ khác của cô Hàn hồi phục rất tốt.”

Diệp Tử nắm lấy tay Lạc Ninh, nói: “Chờ xuất viện rồi có thể nhờ sư phụ cậu châm cứu, ba chồng mình bệnh còn nặng hơn mà cũng chữa khỏi đấy.”

Tề Gia Hằng: “Đúng rồi, suýt nữa tôi quên mất sư phụ Ngụy. Cô Hàn, đừng nản lòng, sau khi xuất viện có thể đến tìm sư phụ Ngụy châm cứu. Cô còn trẻ, chắc chắn sẽ hồi phục được.”

Hàn Phi phối hợp gật đầu: “Ừm, tôi sẽ dưỡng bệnh cho tốt trước đã, đợi xuất viện rồi mới đến tìm sư phụ Ngụy.”

Tề Gia Hằng: “Vậy hai người cứ nói chuyện đi, tôi còn chút việc phải xử lý, xin phép đi trước.”

Hàn Phi: “Bác sĩ Tề đi thong thả.”

“Để tôi tiễn bác sĩ Tề một chút.” Lạc Ninh nói với Hàn Phi và Diệp Tử, rồi nhanh chóng đi theo Tề Gia Hằng.

Hai người đi được một đoạn thì Tề Gia Hằng mới dừng lại, quay đầu nhìn Lạc Ninh: “Bác sĩ Lạc có điều gì muốn nói sao?”

Lạc Ninh mím môi cười nhẹ: “Bác sĩ Tề, khoảng thời gian qua thật sự đã vất vả cho anh rồi. Gia đình tôi rất biết ơn anh và giáo sư William.”

Tề Gia Hằng: “Bác sĩ Lạc khách sáo rồi, đây là việc tôi nên làm, là bổn phận của tôi.”

“Thật sự chỉ là bổn phận sao?” Lạc Ninh chăm chú nhìn thẳng vào Tề Gia Hằng, không chớp mắt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...