🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 340: Hôn nhân là thứ nguy hiểm nhất trên đời

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Tử vui vẻ nói:

“Được, vậy cậu đến bãi đỗ xe đi, mình gọi cho ba mẹ chồng một tiếng đã.”

protected text

 

Cô nhanh chóng tìm thấy xe của Diệp Tử, chỉ chờ khoảng hai phút thì đã thấy Diệp Tử chạy vội tới.

Lạc Ninh ngẩng đầu nhắc nhở:

“Đi chậm thôi, mình đâu có gấp, coi chừng té bây giờ.”

Diệp Tử cười hớn hở chạy đến bên cạnh cô:

“Khó lắm mới có cơ hội tận hưởng thế giới hai người với cậu, tất nhiên là mình phải nôn nóng rồi.”

Lạc Ninh bật cười một tiếng:

“Sao thế, bị Trì Húc làm phiền rồi à?”

Diệp Tử nghe vậy, thở dài thườn thượt:

“Lên xe nói đi, mình ngại bị người khác nghe thấy.”

Hai người lên xe, Diệp Tử khởi động rồi lái xe ra khỏi bệnh viện, lúc này mới bắt đầu than thở:

“Mình sắp bị Trì Húc hành cho kiệt sức rồi.”

Lạc Ninh hơi nhướng mày:

“?”

Diệp Tử hơi ngượng ngùng nói:

“Anh ấy thật sự quá sung sức, mỗi tối đều đòi đến ba bốn lần.”

Khóe môi Lạc Ninh cong lên:

“Mình không có ý kiến gì đâu.”

Diệp Tử liếc cô một cái rồi hỏi:

“Lão Lục nhà cậu cũng vậy à?”

Lạc Ninh đáp:

“Cũng ổn thôi.”

Diệp Tử thở dài:

“Cho nên mình mới nói, mình đi làm đã mệt muốn chết, về nhà còn bị anh ấy giày vò, dạo này thiếu ngủ nghiêm trọng, quầng thâm mắt cũng hiện rõ rồi, cậu nhìn xem.”

“Chăm lái xe đi.” Lạc Ninh nhắc, “Cậu cũng có thể từ chối mà.”

“Mình đã từ chối rồi, nhưng mà…” Diệp Tử bất lực nói, “Giờ mình mới phát hiện anh ấy cố chấp đến mức nào, khuyên kiểu gì cũng không nghe.”

Lạc Ninh nói:

“Chuyện này, nếu cậu thật sự không muốn, chẳng lẽ anh ấy có thể ép buộc sao?”

Diệp Tử trầm mặc:

“…Thôi được rồi, lỗi tại mình, là do mình nuông chiều anh ấy quá.”

Lạc Ninh mỉm cười:

“Cậu nên nói chuyện thẳng thắn với anh ấy, có khi là do cậu chưa thể hiện rõ ràng nên anh ấy mới hiểu lầm.”

Diệp Tử gật đầu:

“Có thể là vậy, để tối về mình nói chuyện với anh ấy.”

Lạc Ninh:

“Vợ chồng là như vậy đấy, có chuyện gì phải nói rõ ràng, đừng để người kia phải đoán mò. Cậu nên nhớ, cách suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ vốn không giống nhau.”

Diệp Tử than nhẹ:

“Mình biết mà, đầu óc mình và Trì Húc suốt ngày không cùng tần số.”

Lạc Ninh:

“Muốn sống với nhau lâu dài, thì hoặc là thay đổi người ta, hoặc là tự thay đổi chính mình.”

Diệp Tử cau mày:

“Giờ thì mình hiểu rồi, vì sao ba mẹ mình ngày trước hay cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ nhặt. Mình bắt đầu thấy nhớ thời còn độc thân, không phải suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, chỉ cần bản thân mình vui là đủ.”

Lạc Ninh:

“Bình thường thôi, đó là thực tế của hầu hết các cuộc hôn nhân.”

Diệp Tử lại nhớ đến Hàn Phi và Lục Viễn Chinh, cảm thán:

“Cậu nói đúng, như Hàn Phi đó, nghe lời cha mẹ mà lấy một người đàn ông xa lạ, chắc chắn ban đầu cô ấy không nghĩ cuộc hôn nhân ấy sẽ đẩy cô vào nguy hiểm đến tính mạng như vậy.”

“Thế nên mình thấy, hôn nhân mới là thứ nguy hiểm nhất trên đời.”

Lạc Ninh:

“Cũng đừng bi quan như vậy, nếu không có hôn nhân thì làm gì có sinh mệnh mới, loài người làm sao duy trì nòi giống?”

Diệp Tử:

“Nhưng sinh con cũng là chuyện nguy hiểm.”

Lạc Ninh không phản đối, chỉ cười. Cô nhận ra sau khi kết hôn, tính cách của Diệp Tử trầm ổn hơn nhiều, nhưng nụ cười dường như cũng ít đi.

Không biết đó là điều tốt hay xấu.

Nhưng con người, sớm muộn gì cũng phải trưởng thành, phải không ngừng điều chỉnh để thích nghi với môi trường mới.

Tại bệnh viện, Lục Viễn Chinh đang đứng trên sân thượng của khu điều trị nội trú, nói chuyện điện thoại với Đào Thước.

Đào Thước vừa mới từ trại tạm giam trở về.

Anh ta nói:

“Cô Lê nhờ Trưởng đồn Châu chuyển lời rằng, cô ấy chỉ muốn gặp anh, nếu không sẽ không phối hợp điều tra.”

 

Lục Viễn Chinh nhức đầu:

“Cậu không nói với Trưởng đồn Châu là tôi không muốn gặp cô ta à?”

Đào Thước:

“Trưởng đồn đã nói rồi, nhưng thái độ cô Lê rất kiên quyết. Lục tổng, anh tính sao đây?”

Thực ra, Đào Thước rất muốn nói: gặp cô ta một lần thì sao chứ? Người cũng đã bị bắt rồi, Hàn Phi lại bị thương nặng như vậy, đời này Lê Oanh cũng coi như chấm hết rồi.

Án chắc chắn không thoát được.

Nhưng anh ta không dám nói ra.

Lục Viễn Chinh im lặng hồi lâu, mới đáp:

“Tôi biết rồi, đợi Hàn Phi tỉnh lại rồi tính.”

Nói xong, anh cúp máy, quay người định rời đi thì bất ngờ nhìn thấy Tề Gia Hằng đang đứng cách đó không xa.

Lục Viễn Chinh hơi sững người, sau đó cười hỏi:

“Trưởng khoa Tề, sao anh lại lên đây?”

Tề Gia Hằng nhướng mày nhìn anh:

“Tôi không thể lên đây hóng gió một chút sao?”

Lục Viễn Chinh dừng lại một lát, rồi nói:

“Trưởng khoa Tề, tôi không biết có phải ảo giác không, nhưng tôi cảm thấy anh có ác cảm với tôi.”

Tề Gia Hằng mặt không đổi sắc:

“Lục tổng nghĩ nhiều rồi, tôi có lý do gì để có ác cảm với anh chứ?”

Lục Viễn Chinh cười nhẹ:

“Vậy mới thấy lạ, tại sao vậy? Là vì em trai tôi à?”

Tề Gia Hằng đút tay vào túi, dáng vẻ như rất thản nhiên:

“Lục tổng nói vậy là sao?”

Lục Viễn Chinh suy nghĩ một chút, rồi cười nói:

“Tôi chỉ đùa thôi. Mấy ngày nay cực cho anh rồi, vì chuyện của vợ tôi mà anh phải lo liệu đủ điều, tôi thật sự rất cảm kích. Sau này tôi sẽ nói lại với ông nội tôi.”

Tề Gia Hằng đáp:

“Đó là trách nhiệm của tôi, Lục tổng không cần phải cảm ơn, tôi làm vậy không phải để lấy lòng Chủ tịch.”

Lục Viễn Chinh vẫn giữ nụ cười:

“Trưởng khoa Tề hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó.”

Nhưng trong lòng anh thì lại đang thầm chửi Tề Gia Hằng đạo đức giả.

Không phải vì lấy lòng ông nội, vậy còn vì cái gì?

Tề Gia Hằng cũng thấy Lục Viễn Chinh giả tạo.

Nhìn thì ra vẻ đạo mạo, nhưng làm toàn những chuyện không ra gì.

Miệng thì nói lo cho Hàn Phi, mà vẫn cười cợt được, còn đứng đây diễn cho người khác xem nữa chứ.

Anh không tin rằng Lục Viễn Chinh thật sự yêu Hàn Phi.

Tề Gia Hằng làm nghề y nhiều năm như vậy, đã chứng kiến không biết bao nhiêu cặp vợ chồng và tình nhân.

Anh thừa hiểu, khi nhìn thấy người mình yêu đang giành giật sự sống bên bờ vực cái chết, phản ứng sẽ như thế nào.

Sẽ là lo lắng, hoảng sợ, đau đớn.

Thế nhưng trên người Lục Viễn Chinh, anh lại chẳng thấy được điều gì cả.

Thấy Tề Gia Hằng rõ ràng không có hứng trò chuyện, Lục Viễn Chinh viện cớ rồi xuống lầu trước.

Tề Gia Hằng ở lại sân thượng vài phút, đợi khi trời bắt đầu tối thì cũng xoay người rời đi, quay lại khoa hồi sức tích cực.

Khi đến trước phòng bệnh của Hàn Phi, anh trông thấy Lục Viễn Chinh đang đứng bên ngoài bức tường kính, chăm chú nhìn vào trong.

Lục Viễn Chinh cảm giác được có người đến gần, liền quay đầu lại.

Thấy là Tề Gia Hằng, anh ta liền cười nói:

“Trưởng khoa Tề, y tá nói tình trạng của Phi Phi rất ổn định, mong là cô ấy có thể sớm tỉnh lại.”

Tề Gia Hằng suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:

“Lục tổng, tôi nói thẳng nhé, anh nên chuẩn bị tâm lý đi. Cô Hàn có thể sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa, vì tổn thương cột sống của cô ấy rất nghiêm trọng.”

Lục Viễn Chinh sững người.

Trước đó Lạc Ninh cũng từng nói Hàn Phi bị tổn thương cột sống, nhưng đâu có nhắc gì đến chuyện không thể đi lại?

“Anh có thể chấp nhận một người vợ nằm liệt giường suốt đời không?” Tề Gia Hằng hỏi.

Khóe môi Lục Viễn Chinh khẽ giật:

“Trưởng khoa Tề, đây chẳng phải chỉ là giả định thôi sao? Bây giờ y học tiên tiến như vậy…”

Tề Gia Hằng:

“Không phải giả định, đây là kết luận chẩn đoán. Đúng là y học hiện nay phát triển vượt bậc, nhưng cũng có những giới hạn mà chúng tôi không thể vượt qua. Tổn thương cột sống là một trong số đó.”

Lục Viễn Chinh quay đầu lại nhìn vào phòng bệnh, nơi Hàn Phi đang nằm trên giường, toàn thân cắm đầy ống truyền, không hề nhúc nhích.

Tề Gia Hằng không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Bề ngoài Lục Viễn Chinh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rối bời không thôi.

Nếu Hàn Phi thực sự như lời Tề Gia Hằng nói, sẽ phải nằm liệt suốt đời, vậy thì anh ta phải làm sao?

Anh ta không thể tưởng tượng nổi cảnh sống với một người phụ nữ tàn phế đến cuối đời sẽ như thế nào.

Chỉ cần nghĩ đến việc Hàn Phi sau này phải giải quyết chuyện bài tiết ngay trên giường, dạ dày Lục Viễn Chinh đã bắt đầu cuộn trào muốn nôn mửa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...