🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 338: Lục Tân Quân bù đắp cho nhà họ Hàn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Lục Thừa Uyên kể với Lạc Ninh về việc Lê Oanh sau khi gây tai nạn không hề bỏ trốn mà lại đi đến một nơi dễ bị phát hiện để sạc xe, cô đã cảm thấy kỳ lạ.

Thì ra Lê Oanh vốn dĩ không định bỏ chạy – có lẽ cô ta cũng biết mình không thể trốn thoát.

Nói cách khác, chẳng lẽ cô ta định kéo Hàn Phi cùng chết?

Diệp Tử tiếp tục kể thêm nhiều chuyện giật gân liên quan đến Lê Oanh, ngồi trò chuyện với Lạc Ninh chừng mười mấy phút rồi mới quay lại khoa cấp cứu.

Bên kia, khi đến trụ sở Tập đoàn Đức Khang, Lục Thừa Uyên bất ngờ gặp Hàn Lăng Phong tại bãi đỗ xe ngầm.

Nghe Hàn Lăng Phong nói muốn gặp ông nội Lục Tân Quân, anh liền chủ động gọi điện giúp.

Lục Tân Quân bảo anh dẫn người lên văn phòng Chủ tịch.

Hàn Lăng Phong dặn tài xế chờ trên xe, còn mình đi cùng Lục Thừa Uyên dùng thang máy riêng lên lầu.

Vì sợ Lục Tân Quân từ chối gặp mặt nếu gọi điện trước, nên ông cố tình đến tận nơi mới định gọi – không ngờ lại gặp được Lục Thừa Uyên.

Lục Thừa Uyên lại còn nhiệt tình giúp đỡ, khiến Hàn Lăng Phong cảm thấy rất áy náy.

Vì vậy, trên đường đi, ông không ngừng cảm ơn Lục Thừa Uyên vì những gì vợ chồng anh đã làm tối qua.

Lục Thừa Uyên chỉ đáp lại nhẹ nhàng:

“Đều là người một nhà, bác Hàn không cần khách sáo.”

Nghe Lục Thừa Uyên gọi mình là “bác”, Hàn Lăng Phong cảm thấy rất vui.

Trong lòng nghĩ, giá mà con gái ông trẻ lại vài tuổi, gả cho Lục Thừa Uyên thì tốt biết mấy.

Nhìn xem, không chỉ bề ngoài xuất sắc hơn anh cả Lục Viễn Chinh, mà nhân phẩm, năng lực đều vượt trội, lại còn yêu thương vợ thật lòng.

Nghĩ tới đây, Hàn Lăng Phong bất giác thở dài một tiếng đầy tiếc nuối.

Lục Thừa Uyên không rõ vì sao ông đột nhiên thở dài, chỉ nghĩ chắc là vì lo cho Hàn Phi nên cũng không hỏi gì thêm.

Hai người đến trước cửa văn phòng Chủ tịch, Tề Thuần đưa họ vào rồi lặng lẽ khép cửa rời đi.

Lục Thừa Uyên vốn định ra ngoài, nhưng nghe ông nội gọi:

“Thừa Uyên, pha trà giúp ông.”

“Vâng, thưa Chủ tịch.” – Lục Thừa Uyên ngồi xuống, dùng nước đã nấu sẵn pha trà, rót một ly mời Hàn Lăng Phong.

“Bác Hàn, mời dùng trà.”

“Cảm ơn.” – Hàn Lăng Phong mỉm cười gật đầu, sau đó quay sang nói với Lục Tân Quân:

“Tối qua thật sự phải cảm ơn vợ chồng Thừa Uyên, nhờ có hai đứa mà mọi chuyện mới tiến triển suôn sẻ. Hôm nay tôi đến đây, là để đặc biệt cảm ơn ngài và cả gia đình.”

Lục Tân Quân vốn nghĩ Hàn Lăng Phong đến để trách móc, nên vội đáp:

“Đừng nói vậy, chuyện này do Viễn Chinh gây ra. Nếu không phải nó cư xử không đúng mực, thì Phi Phi cũng đâu phải chịu khổ vô cớ.”

“Nói thật, tôi thấy rất hổ thẹn. Là tôi dạy cháu không nghiêm, không trông coi tốt nó.”

Tuy nói vậy, nhưng Hàn Lăng Phong hiểu rất rõ – cuộc hôn nhân giữa Hàn Phi và Lục Viễn Chinh vốn không phải do Lục Tân Quân sắp đặt.

Mà là do chính ông và Hạ Thu Nguyệt bàn bạc, lễ cưới cũng do Hạ Thu Nguyệt lo liệu.

Cho nên, không thể trách Lục Tân Quân không quản việc này.

Hơn nữa, từ nhỏ Lục Viễn Chinh đã theo mẹ sang nước ngoài sinh sống. Nếu nói là không được dạy dỗ tử tế, thì trách nhiệm phải thuộc về Hạ Thu Nguyệt.

Lục Tân Quân bây giờ đứng ra nhận trách nhiệm, lại còn muốn bù đắp cho nhà họ Hàn, đơn giản là vì Hạ Thu Nguyệt giờ không còn nữa – ông với tư cách người đứng đầu nhà họ Lục không thể không lên tiếng.

Còn chuyện vợ chồng Lục Thừa Uyên giúp đỡ, một là vì quan hệ giữa Lạc Ninh và Hàn Phi, hai là vì nể mặt ông nội mà ra tay.

Hàn Lăng Phong là người lăn lộn trong thương trường nhiều năm, hiểu rất rõ nhân tình thế thái.

Vì vậy ông vội đáp:

“Chủ tịch đừng nói vậy. Đây là chuyện của bọn trẻ, là mối rắc rối giữa Phi Phi, Viễn Chinh và người phụ nữ kia. Làm cha mẹ như chúng ta cũng không thể kiểm soát tất cả.”

“Chúng tôi cũng biết, Viễn Chinh từng qua lại với người kia trước khi cưới Phi Phi, nên vợ chồng tôi cũng cảm thấy có lỗi. Nếu thật sự phải trách, thì tôi – người cha ép con gái lấy chồng – cũng có phần sai.”

“Nếu không phải tôi nhất quyết để Phi Phi cưới Viễn Chinh, thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện này.”

Lục Tân Quân thấy Hàn Lăng Phong hiểu chuyện như vậy thì cũng nhẹ nhõm hơn.

 

“Được rồi, chuyện cũ thì bỏ qua đi. Sáng nay tôi đã đến bệnh viện thăm Phi Phi, cũng dặn dò bác sĩ phải dốc toàn lực cứu chữa. Mong là con bé có thể vượt qua được.”

“Tôi cũng đã dạy dỗ Viễn Chinh rồi – bảo nó từ nay phải đối xử thật tốt với Phi Phi. Nếu không, tôi sẽ không tha cho nó.”

Hàn Lăng Phong chờ chính là câu nói này.

“Chủ tịch, thật ra hôm nay tôi đến đây là muốn bàn chuyện của Phi Phi và Viễn Chinh. Phi Phi thật ra từ lâu đã muốn ly hôn, nhưng vợ chồng tôi không đồng ý. Giờ chúng tôi vô cùng hối hận.”

“Người ta có câu ‘ép duyên chẳng có hạnh phúc’. Từ tối qua đến giờ, vợ chồng tôi không ngừng suy nghĩ – có phải chính chúng tôi đã sai khi ép con bé? Đáng ra nên tôn trọng quyết định của nó.”

Lục Tân Quân không ngờ Hàn Lăng Phong lại nói vậy.

Ông quan sát đối phương, ra hiệu cứ tiếp tục.

Hàn Lăng Phong nói tiếp:

“Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ thư ký, nói rằng Chủ tịch đã đích thân ban hành chỉ thị ưu tiên Tập đoàn Hàn thị trong việc cung cấp thiết bị y tế cho Đức Khang. Tôi thật lòng biết ơn và rất vui mừng.”

“Nhưng nếu sau này Phi Phi tỉnh lại và vẫn quyết tâm ly hôn, thì chúng tôi sẽ tôn trọng ý kiến của con bé…”

Lục Tân Quân lúc này đã hiểu rõ ý của Hàn Lăng Phong.

Ông giơ tay lên, ngắt lời:

“Hàn Tổng, vậy thế này nhé – tôi sẽ dành cho các anh 30% quyền ưu tiên trong việc cung cấp thiết bị. Bất kể sau này Phi Phi và Viễn Chinh có ly hôn hay không, việc hợp tác kinh doanh vẫn cứ tiếp tục.”

“Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là bên các anh phải đảm bảo chất lượng sản phẩm.”

Hàn Lăng Phong mừng rỡ không thôi.

“Thật sự cảm ơn ngài rất nhiều. Bao năm qua, ngài luôn quan tâm giúp đỡ chúng tôi. Không ít khách hàng của Hàn thị hợp tác cũng đều vì nể mặt ngài mà đến – những điều này, tôi luôn ghi nhớ trong lòng.”

Lục Tân Quân mỉm cười đáp:

“Đó cũng là vì Hàn Tổng làm ăn uy tín. Thế thì cứ quyết định vậy đi. Thừa Uyên, sau này việc hợp tác thiết bị y tế với Hàn thị do cháu phụ trách.”

“Căn cứ theo tỷ lệ 30%. Tất nhiên, nếu bên họ có sản phẩm tốt hơn, mình có thể linh hoạt nâng tỷ lệ – đừng quá cứng nhắc.”

Lục Thừa Uyên lập tức gật đầu:

“Vâng, thưa Chủ tịch, để cháu lo việc này.”

Hàn Lăng Phong quay sang cười nhìn Lục Thừa Uyên, khen ngợi:

“Thừa Uyên đúng là xuất sắc thật. Chủ tịch, tôi thật sự ngưỡng mộ khi ngài có một người kế thừa giỏi giang như vậy. Giá như nhà tôi, Thiếu Sách có được một nửa bản lĩnh của Thừa Uyên thì tốt rồi.”

Vừa nói xong, Hàn Lăng Phong mới nhận ra mình lỡ lời.

Vì Lục Tân Quân chưa từng công khai chuyện sẽ để Lục Thừa Uyên kế nhiệm Tập đoàn Đức Khang.

Nhưng thấy trên gương mặt Lục Tân Quân lộ rõ vẻ tự hào, cũng không hề phủ nhận lời ông nói, Hàn Lăng Phong mới âm thầm thở phào.

Trong lòng ông cũng chắc chắn luôn – lời nói vô tình kia lại đúng với tâm ý của Lục Tân Quân.

Lục Thừa Uyên chắc chắn là người thừa kế tương lai của Đức Khang.

Nghĩ vậy, Hàn Lăng Phong âm thầm nhắc mình từ nay phải giữ quan hệ thật tốt với Lục Thừa Uyên.

Chuyện đã bàn xong, Hàn Lăng Phong cũng không muốn làm phiền thêm, liền lấy cớ phải vào viện thăm con gái để xin phép rời đi.

Lục Tân Quân dặn Lục Thừa Uyên tiễn ông ra thang máy, rồi quay lại gặp ông để bàn việc.

Lục Thừa Uyên tiễn Hàn Lăng Phong ra đến cửa thang máy.

Hàn Lăng Phong nhất quyết không để anh tiễn xuống dưới, bảo anh quay lại làm việc, rồi một mình bước vào thang máy.

Lục Thừa Uyên đành quay về văn phòng Chủ tịch.

protected text

 

“Chuyện của anh trai cháu – cháu thấy sao?”

Lục Thừa Uyên hơi ngạc nhiên:

“Ông nội, ý ông là chuyện nào ạ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...