Bà Tưởng ngẩng đầu bật cười một tiếng.
“Ha, cô cứ việc đi kiện, tôi chỉ sợ cô không dám kiện đấy. Cô mà kiện, tôi mới có cơ hội để cả thành phố Bắc Lĩnh biết bộ mặt thật của ‘nữ chính’ đoàn kịch Bắc Lĩnh — sau lưng thì lẳng lơ thế nào, chuyên đi quyến rũ chồng người ta!”
Phản ứng đầu tiên của Lê Oanh là nghi ngờ Hàn Phi đứng sau chuyện này: “Là Hàn Phi bảo cô tới tìm tôi gây chuyện sao?”
Bà Tưởng nhướng mày: “Hàn Phi? Ý cô là tiểu thư nhà họ Hàn yếu đuối vô dụng ấy à? Chồng lén lút mèo mỡ với người phụ nữ khác ngay trước mắt suốt mấy năm, cô ta còn có thể cắn răng chịu đựng cho qua được.”
“Tôi thì khác, tôi không thèm dây dưa với loại hèn nhát như cô ta.”
Lê Oanh ngạc nhiên: “Vậy rốt cuộc cô là ai?”
Bà Tưởng hơi nhếch môi, từ trong chiếc túi hàng hiệu lấy ra một xấp ảnh.
Bộp một tiếng, cô ném xuống ngay dưới chân Lê Oanh.
Ảnh có nội dung vô cùng táo bạo, khiến người xung quanh nhìn thấy đều không kìm được mà tròn mắt kinh hãi.
Lê Oanh vừa liếc đã nhận ra ngay người trong ảnh là cô và ông chủ Tưởng, vội vàng cúi người nhặt đống ảnh lên.
Bà Tưởng bước tới, giẫm mạnh lên mu bàn tay phải của Lê Oanh.
Lê Oanh đau quá hét toáng lên.
Nhưng bà Tưởng chẳng có ý buông tha, một tay túm tóc cô, tay còn lại vung một cái tát thật mạnh.
Vừa tát vừa mắng: “Đồ đàn bà trơ trẽn, lá gan lớn thật, dám cả gan nhắm vào chồng tôi. Hôm nay tôi sẽ cho cô biết cái kết khi đi quyến rũ đàn ông đã có vợ là thế nào.”
Nói rồi, bà ta nhấc chân khỏi tay Lê Oanh, túm cả người cô kéo dậy, hai tay luân phiên tát liên tiếp hơn chục cái.
Không ai dám can thiệp.
Ngay cả đoàn trưởng cũng không dám hé răng.
Bà Tưởng tát đến khi mỏi tay mới buông Lê Oanh ra, đẩy ngã xuống đất rồi tiếp tục mắng:
“Tôi cho cô ba ngày, thu dọn đồ đạc cút khỏi Bắc Lĩnh, sau này không được bén mảng quay lại. Nếu không —”
“Lần sau không đơn giản chỉ là đánh vài cái đâu. Tôi sẽ mời truyền thông đến, phơi bày hết những chuyện dơ bẩn của cô!”
Tai Lê Oanh ù đi, phải mất một lúc mới dần hồi phục.
Dù mặt mũi sưng vù, nhưng cô vẫn cố tỏ ra cứng cỏi, phun ra một ngụm máu, ngẩng đầu lên, căm giận nhìn bà Tưởng:
“Cô vạch trần tôi thì được lợi gì? Không sợ thiên hạ cũng biết chồng cô là loại người gì sao?”
Bà Tưởng nhếch môi cười nhạt.
“Lê Oanh, tôi đã nói rồi, tôi không phải là Hàn Phi — tôi chẳng ngán gì chuyện này bị phanh phui cả. Tôi là nạn nhân mà, bị mắng chửi là cô với hắn chứ không phải tôi.”
“Cùng lắm thì tôi ly hôn, chia nửa tài sản, tôi có tiền, sợ gì không kiếm được người vừa trẻ trung vừa đẹp trai hơn cái loại đàn ông đó?”
“Nhưng mà, dù có ly hôn, tôi cũng sẽ không để cô yên đâu. Tôi sẽ khiến danh tiếng cô thối hoắc, để ai ai cũng ghét bỏ, xem cô như chuột chạy qua đường, người người đuổi đánh. Tôi không tin đoàn kịch các người còn dám giữ cô lại.”
Nói rồi, cô ta quay sang nhìn đoàn trưởng.
“Đoàn trưởng, tôi khuyên ông nên suy nghĩ cho kỹ. Người như vậy mà còn giữ lại trong đoàn thì khác gì để một con chuột làm hỏng cả nồi canh? Nếu chuyện này bị bại lộ, ông còn ngồi được cái ghế này không?”
Lê Oanh nhìn về phía đoàn trưởng, thấy ông cũng đang giận dữ nhìn cô.
Đúng lúc này, một nữ diễn viên đứng cạnh đoàn trưởng lên tiếng đầy bất bình:
“Đoàn trưởng, phu nhân Tưởng nói đúng. Lê Oanh chuyên đi quyến rũ đàn ông đã có vợ, phẩm hạnh thế này sao có thể làm nữ chính? Bình thường ông luôn dạy chúng tôi làm người trước khi làm nghề mà.”
Có người phụ họa: “Đúng đó đoàn trưởng, trong kịch thì đóng vai người vợ bị chồng bỏ, ngoài đời lại làm kẻ thứ ba giật chồng người ta, không phải quá châm biếm sao?”
“Cô ta còn hay dẫn đàn ông vào phòng hóa trang sau sân khấu làm chuyện bẩn thỉu nữa. Ông còn định làm ngơ tới bao giờ?”
Các diễn viên khác cũng nhao nhao lên đòi công lý.
Thực ra chuyện Lê Oanh lén lút làm chuyện không đứng đắn trong phòng hóa trang không phải mới đây, nhiều người đã bất mãn từ lâu.
Truyện được dịch đầy đủ tại
Nhưng vì cô là nữ chính hút vé, lại được nhiều ông chủ lớn mua vé theo lô tặng khách hàng, nên ai cũng nín nhịn.
Đoàn kịch cần tiền, đoàn trưởng tất nhiên phải bảo vệ cô.
Nhưng nay gặp phải bà Tưởng — người không chịu nhún nhường, chuyện chắc chắn không thể coi nhẹ nữa.
Nếu tiếp tục bao che, e là một khi báo chí vào cuộc, đoàn trưởng cũng khó giữ nổi chức.
Đoàn trưởng nghiến răng, quát lớn: “Im hết cho tôi!”
Mọi người mới chịu im lặng.
Ông nhìn Lê Oanh với ánh mắt tức giận, nghiến răng nói:
“Lê Oanh, tôi thật không ngờ cô lại phạm sai lầm hết lần này đến lần khác. Mọi người nói không sai, người có phẩm hạnh không ra gì thì không xứng đứng trên sân khấu làm nữ chính nữa. Từ nay cô đừng mơ được lên sân khấu.”
“Còn chuyện cô có ở lại đoàn nữa hay không, tôi sẽ báo cáo cấp trên rồi thông báo sau. Bây giờ, mời cô thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây.”
Câu nói ấy ám chỉ rõ ràng: ông biết những chuyện không hay cô làm, không chỉ một lần, và ông không thể tha thứ được nữa.
“Khoan đã!” – bà Tưởng gọi lại – “Cô có bị đoàn đuổi hay không là chuyện của họ, tôi không can dự, nhưng tôi không muốn thấy cô xuất hiện ở Bắc Lĩnh nữa. Ba ngày sau, nếu cô vẫn chưa rời khỏi đây —”
“Thì tôi sẽ đích thân dẫn phóng viên đến tận nơi vạch mặt cô. Cô tự suy nghĩ đi — tự rút lui hay trở thành trò cười cho cả thành phố Bắc Lĩnh!”
Lê Oanh nghiến răng, giận dữ trừng mắt nhìn bà Tưởng.
“Vì sao cô cứ phải dồn tôi đến đường cùng? Chồng cô cho dù không ở bên tôi, thì cũng sẽ có người phụ nữ khác thôi. Cô không biết quản lý chồng mình, lại chạy tới đây ra oai với tôi sao?”
Bà Tưởng nhướng mày: “Bởi vì tôi đã hứa với người khác, điều kiện giao dịch là phải đuổi cô ra khỏi Bắc Lĩnh.”
Lê Oanh sững người, trong đầu bất giác hiện lên những lời Đào Thước từng đến tìm cô nói hôm nọ.
“Là Lục Viễn Chinh? Lục Viễn Chinh bảo cô đuổi tôi khỏi Bắc Lĩnh? Là hắn cho người lén chụp mấy bức ảnh này sao?”
Bà Tưởng thấy cô đã đoán trúng thì cũng không giấu diếm nữa, thẳng thắn thừa nhận:
“Cô đã biết rồi thì tốt, đừng có mà không biết điều. Nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng thấy tò mò, trước kia nhà họ Lục chẳng phải rất cưng chiều cô sao? Tại sao đột nhiên lại trở mặt vô tình như vậy?”
Lê Oanh cười lạnh, lẩm bẩm:
“Tôi biết tại sao hắn làm thế rồi. Chẳng qua là để lấy lòng thiên kim tiểu thư nhà họ kia thôi. Trước thì để con tiện nhân kia tát tôi một cái, sau lại buộc tôi phải rời khỏi Bắc Lĩnh. Lục Viễn Chinh, anh thật đúng là đồ chó!”
Bà Tưởng nghe xong, chỉ hờ hững bĩu môi.
“Lời tôi đã nói xong, cô hãy nhớ kỹ. Trong vòng ba ngày phải rời khỏi Bắc Lĩnh, nếu không, cho dù tôi không ra tay với cô, thì người nhà họ Lục cũng sẽ xử lý cô!”
Dứt lời, cô ta phẩy tay một cái, đám người đi cùng lập tức theo cô ta nghênh ngang bỏ đi.
Lê Oanh liếc nhìn những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, ngẩng cao đầu đứng dậy, lảo đảo đi về phía phòng hóa trang của mình.
Sau đó cô đóng sầm cửa lại thật mạnh.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt trong gương — hai má sưng vù đỏ ửng, đỏ đến chói mắt.
Trong lòng cô lúc này chỉ còn ngọn lửa hận thù bùng cháy dữ dội.
Cô hận Lục Viễn Chinh đến tận xương tủy, nhưng người cô hận nhất lại là Hàn Phi.
Bởi vì trong mắt Lê Oanh, Hàn Phi mới là “người thứ ba” chen vào giữa cô và Lục Viễn Chinh.
Nếu không có Hàn Phi xen vào, cô sớm đã trở thành con dâu trưởng của nhà họ Lục, sau này còn có thể là phu nhân chủ tịch tập đoàn.
Nhưng giờ thì sao?
Mọi thứ đều mất sạch.
Cả sự nghiệp mà cô đã vất vả gây dựng cũng sụp đổ chỉ trong chớp mắt.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?