🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 326: Từ Đông Nguyệt phát hiện con gái mang thai

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được, chậm nhất cũng không quá một tháng đâu.” — Hàn Phi trả lời.

Xe mà hai người đã gọi đều đến. Hàn Phi còn lưu luyến nhìn Lạc Ninh một chút rồi mới tạm biệt cô, sau đó mỗi người lên xe của mình.

Vừa lên xe, Hàn Phi liền bảo tài xế đổi hướng, chạy thẳng về nhà mẹ đẻ.

Nửa tiếng sau, cô về đến nơi.

Vừa bước vào cửa, Hàn Phi đã dặn dì giúp việc thu dọn phòng ngủ của mình, nói rằng cô sẽ ở lại vài ngày.

Nghe thấy tiếng động, Từ Đông Nguyệt đi từ phòng trà ra, nhíu mày nhìn con gái:

“Con lại cãi nhau với Viễn Chinh nữa à?”

“Không có.” — Hàn Phi lập tức ôm lấy cánh tay mẹ, làm nũng —

“Mẹ nói mẹ khó chịu mà? Con vừa kết thúc dự án, rảnh rỗi nên muốn về đây ở với mẹ ít hôm. Mẹ đừng nhạy cảm như vậy nữa.”

Từ Đông Nguyệt nửa tin nửa ngờ: “Thế con nói với Viễn Chinh chưa?”

Hàn Phi: “Chưa. Anh ấy đang làm việc. Với lại hôm nay là ngày Thừa Uyên lên nhận chức, con không muốn làm phiền.”

Từ Đông Nguyệt trầm ngâm rồi nói khẽ:

“Viễn Chinh chắc khó chịu lắm. Thừa Uyên vừa vào công ty đã làm CEO, chức cao lại còn có thực quyền.”

“Còn Viễn Chinh ở công ty lâu như vậy, mà cũng chỉ là danh nghĩa, chẳng có quyền lực gì.”

Hàn Phi chẳng buồn để ý:

“Đó là do bản thân anh ấy thôi, trách ai được? Thừa Uyên vì báo thù cho cha, dám đi làm cảnh sát, còn tự tay đưa mẹ ruột lên tòa.”

“Còn kiên quyết không viết đơn xin giảm án, bắt mẹ ruột phải lĩnh tử hình để trả thù cho cha. Trong lúc Thừa Uyên một mình chịu đựng tất cả, mẹ đoán xem Viễn Chinh đang làm gì?”

protected text

 

Hàn Phi càng nói càng phẫn nộ, câu cuối gần như bật ra thành tiếng hét.

Từ Đông Nguyệt vội che miệng con gái:

“Im nào! Con la lớn vậy là muốn cả nhà ai cũng biết chuyện xấu hổ đó sao?”

Hàn Phi gạt tay mẹ ra:

“Mẹ bênh anh ta thì con mới nói! Mẹ đừng vì anh ta là con rể mà thiên vị chứ. Anh ấy làm bao nhiêu chuyện có lỗi với con, mẹ không giận sao?”

Từ Đông Nguyệt bất đắc dĩ:

“Mẹ giận chứ. Nhưng giận cũng có ích gì? Đó là số con rồi. Giờ Viễn Chinh cũng đã dứt với cô kia, chịu quay về với con. Con hãy cho nó thêm cơ hội.”

Hàn Phi liếc mắt, ngồi phịch xuống sofa, với trái quýt trong giỏ trái cây rồi bóc vỏ.

Cô bẻ hai múi bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói:

“Ui, chua quá trời. Nhưng chua vậy lại tỉnh người thật, ăn đã ghê.”

Từ Đông Nguyệt nhìn con gái ăn hết cả trái quýt chua đến mức không chớp mắt.

Rồi thấy Hàn Phi còn đưa tay lấy thêm một trái nữa, bà lập tức giữ lại, kinh ngạc:

“Con xưa nay có ăn đồ chua đâu?”

Hàn Phi khựng lại. Chợt nhớ điều gì đó, cô cười lấp l**m:

“Thật ra cũng không chua lắm mẹ, chỉ hơi hơi thôi.”

Nhưng Từ Đông Nguyệt biết rõ độ chua của số quýt đó — dì giúp việc mua cho bà vì bà thích chấm muối ớt ăn. Trưa nay bà mới ăn một trái, chua đến mức phải uống nước liên tục.

Từ Đông Nguyệt nhìn chằm chằm con gái, chậm rãi hỏi:

“Kỳ kinh tháng trước của con là lúc nào?”

Hàn Phi sững người.

Vẻ mặt của cô khiến Từ Đông Nguyệt càng chắc chắn phán đoán của mình.

“Xảy ra khi nào? Con đi bệnh viện kiểm tra chưa? Xác định rồi phải không? Viễn Chinh biết chưa? Con về đây là vì chuyện này hả?”

Hàn Phi không ngờ ăn một trái quýt cũng bị mẹ phát hiện chuyện mình đang mang thai.

Cô vừa bực vừa hối hận — biết vậy đã không về đây rồi.

Từ Đông Nguyệt giật trái quýt trong tay cô, thúc giục:

Truyện được dịch đầy đủ tại 

 

“Trả lời mẹ!”

Hàn Phi bĩu môi:

“Hôm nay con mới biết. Chưa đi bệnh viện, nhưng em dâu đưa con tới chỗ thầy Ngụy rồi. Ông ấy bắt mạch nói con có thai hai tháng.”

“Con vẫn chưa quyết định giữ hay không nên không muốn tới bệnh viện.”

Từ Đông Nguyệt ban đầu là vui mừng, nhưng ngay lập tức sắc mặt sầm xuống:

“Khó khăn lắm mới mang thai được, con nói cái gì mà chưa nghĩ xong có giữ hay không?!”

Hàn Phi: “Vì con muốn ly hôn. Vậy được chưa?”

Mắt Từ Đông Nguyệt trợn lớn:

“Con vẫn không thể tha thứ cho nó?”

Hàn Phi: “Đúng. Con vừa thấy mặt anh ta là lại nhớ đến người phụ nữ đó, khó chịu muốn chết.”

Từ Đông Nguyệt biết con gái khổ tâm, giọng mềm lại, nắm tay Hàn Phi, nhẹ nhàng khuyên:

“Phi Phi, mẹ biết con tủi thân. Nhưng con phải hiểu, Viễn Chinh quen cô kia từ lâu. Muốn dứt bỏ đâu phải một sớm một chiều. Giờ nó đã làm được rồi, con đừng giữ mãi chuyện cũ nữa.”

“Hơn nữa giờ con mang thai, Viễn Chinh mà biết chắc chắn sẽ vui lắm. Nó tuyệt đối sẽ không tìm cô kia nữa. Mẹ nói rồi — có con rồi thì quan hệ của hai vợ chồng sẽ ổn định.”

“Với lại, đứa bé đến đúng lúc lắm. Nếu ông nội nhà họ Lục biết con cũng mang thai, có khi sẽ cân nhắc cho Viễn Chinh cơ hội cạnh tranh vị trí người kế nghiệp với Thừa Uyên.”

“Vì chuyện này thôi, Viễn Chinh cũng sẽ biết trân trọng con.”

Hàn Phi bĩu môi:

“Mẹ quên rồi sao? Lạc Ninh cũng đang mang thai.”

Từ Đông Nguyệt: “Thì sao? Lỡ cô ấy sinh con gái, còn con sinh con trai thì sao?”

Hàn Phi: “Nhưng cô ấy có thể sinh lần hai, lần ba… Còn con thì khó có thai. Nếu con sinh con gái, chẳng phải coi như vô dụng sao.”

Từ Đông Nguyệt thật sự hận con gái không biết tự tin vào chính mình, thở dài trách:

“Con bé này, sao cứ đề cao người khác mà hạ thấp mình vậy?”

Hàn Phi nhướng mày:

“Mẹ, nói thật nhé, con còn hy vọng Thừa Uyên làm người thừa kế nữa kìa. Vì con thấy cậu ấy có năng lực, có khí chất. Mẹ không thấy sao, Thừa Uyên giống ông nội nhất, cứ như phiên bản nâng cấp của ông vậy.”

“Còn Viễn Chinh… giống mẹ anh ấy nhiều hơn. Đức Khang mà giao cho Viễn Chinh, chưa chắc đã là chuyện tốt.”

Đó là lời thật lòng của Hàn Phi.

Từ Đông Nguyệt lại thở dài thật dài.

“Con quan tâm chuyện họ giống ai làm gì. Điều quan trọng bây giờ là đứa bé này phải giữ lại. Con biết rõ là con rất khó mang thai. Nếu bỏ, chắc chắn con sẽ hối hận cả đời.”

Hàn Phi cắn chặt môi, không nói gì.

Nhìn con gái im lặng, Từ Đông Nguyệt suy nghĩ rồi tiếp tục khuyên:

“Cho dù sau này con thật sự muốn ly hôn với Viễn Chinh, cũng phải giữ lấy đứa trẻ. Đến lúc đó còn có thể tranh quyền nuôi con. Có một đứa bé thì con mới có điểm tựa.”

Nghe vậy, Hàn Phi mới ngẩng mắt nhìn mẹ.

Mắt Từ Đông Nguyệt đỏ hoe:

“Con à, mẹ là mẹ của con, không lẽ mẹ không hiểu con sao? Mẹ có thể hại con sao? Nếu con thật sự sống không hạnh phúc, mẹ sẽ không ép con tiếp tục với nó.”

Môi Hàn Phi run run, đôi mắt cũng đỏ theo.

Từ Đông Nguyệt ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng:

“Anh con chưa biết khi nào mới chịu kết hôn. Mẹ muốn bế cháu đến phát điên rồi. Nếu con sinh đứa bé này, con giao cho mẹ chăm. Nếu sau này thật sự phải chia tay với Viễn Chinh, mẹ sẽ bảo ba con nghĩ cách giúp con giành quyền nuôi con.”

“Đứa bé này chính là người nhà họ Hàn. Nếu sau này con muốn tái hôn, có thể để đứa nhỏ nhập hộ khẩu dưới tên anh con. Mẹ sẽ cùng con nuôi nó lớn khôn. Con không cần lo gì hết.”

Hàn Phi cuối cùng mới nói thành lời:

“Mẹ… con sợ con giành không được quyền nuôi con.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...