🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 320: Hạ Bình Xuân ra tay dạy dỗ con trai

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói xong, Trì Húc chờ mãi mà vẫn không thấy Diệp Tử trả lời.

Anh vội vàng nói tiếp:

“Vợ ơi, là anh hiểu lầm em… Anh cứ tưởng em mải chơi game nên mới không quan tâm đến anh, nên anh mới giận dỗi. Thực ra là anh ghen, anh cứ tưởng game đối với em còn quan trọng hơn cả anh.”

“Thừa Uyên đã mắng anh một trận ra trò rồi. Là do anh quá nhỏ mọn, thật sự anh không hề giận thật, chỉ là muốn em chú ý đến anh hơn, mong em sẽ dỗ dành anh một chút thôi.”

“Em mở cửa đi mà, cho anh vào với. Em muốn đánh hay mắng anh thế nào cũng được. Anh hứa sẽ không giận dỗi vớ vẩn nữa.”

Nói xong, Trì Húc im lặng chờ phản ứng từ bên kia.

Nhưng Diệp Tử vẫn không lên tiếng.

Anh bắt đầu cuống lên:

“Vợ ơi, anh xin em đừng im lặng với anh như thế. Em đánh anh đi, đánh bao nhiêu cũng được, chỉ cần đừng làm ngơ với anh nữa, được không?”

Cuối cùng, Diệp Tử mới mở miệng:

“Giờ thì anh biết bị người khác chiến tranh lạnh là cảm giác thế nào rồi hả?”

Trì Húc âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Vợ ơi, anh sai rồi. Anh thề sau này có gì sẽ nói thẳng, tuyệt đối không dùng kiểu im lặng để dằn vặt nhau nữa. Nếu anh còn tái phạm, em cứ mặc kệ anh luôn cũng được.”

Diệp Tử im lặng một lúc, rồi thong thả nói:

“Được thôi, vậy thì chấp nhận hình phạt đi. Ba ngày tới em sẽ chiến tranh lạnh với anh. Tối nay em ngủ ở phòng khách, anh đừng có đến làm phiền.”

Nói rồi, cô thẳng tay tắt máy.

Trì Húc sững người.

Anh tưởng xin lỗi là xong chuyện, ai ngờ còn có ‘hình phạt’.

Lại còn hình phạt độc địa là… ngủ riêng!

Anh thật sự muốn tự tát mình mấy cái.

Tự làm tự chịu, Trì Húc à!

Làm vợ giận đến mức này, thật sự là hối không kịp rồi.

Diệp Tử sau khi cúp máy thì cũng tắt nguồn điện thoại, quăng lên tủ đầu giường, chui vào chăn trùm kín đầu đi ngủ.

Trì Húc thì không thể cứ thế quay về giường được.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh bèn về phòng lấy một cái gối, rồi mở tủ lôi thêm chăn, đem ra cửa phòng khách, trải ra nằm ngủ luôn ở đó.

Diệp Tử tưởng anh đã quay về ngủ nên cũng yên tâm chợp mắt.

Cho đến sáng hôm sau, cô bị tiếng la mắng ngoài cửa đánh thức.

Nghe giọng là biết mẹ chồng – Hạ Bình Xuân – cô vội bật dậy mở cửa thì thấy Trì Húc đang cuộn chăn ngồi gục ngay trước cửa.

Hạ Bình Xuân thấy Diệp Tử mở cửa thì lập tức đổi nét mặt, cười tươi:

“Diệp Tử, con dậy rồi à, Trì Húc nó kể hết rồi. Nó nhỏ nhen quá, ba mẹ đã mắng nó một trận rồi.”

Trì Lỗi trừng mắt với con trai:

“Không mau xin lỗi vợ con đi? Đàn ông con trai gì mà nhỏ nhen thế, ba thật xấu hổ thay cho con.”

Trì Húc liền quỳ xuống trước mặt Diệp Tử, ôm chặt lấy chân cô.

“Vợ ơi, anh sai rồi, tha cho anh đi. Em muốn đánh muốn mắng gì anh cũng được, chỉ xin em đừng chiến tranh lạnh với anh nữa…”

Hạ Bình Xuân đảo mắt một vòng, chạy ra ban công lấy ngay một cái mắc áo, đưa cho Diệp Tử:

“Con dâu à, cầm lấy, cứ đánh mạnh tay vào! Mẹ không xót! Thằng nhóc này đúng là phải dạy dỗ! Với cái tính đó, cưới được con là phúc mấy đời của nó rồi mà còn dám giận dỗi với con?”

Diệp Tử vừa buồn cười vừa cảm động: “Mẹ, không cần nghiêm trọng vậy đâu ạ…”

Nhưng Hạ Bình Xuân không tin lời đó.

Con trai bà ngủ ở cửa cả đêm mà còn bảo không nghiêm trọng?

Nếu hôm nay Diệp Tử không nguôi giận, thì trong lòng cả hai sẽ có khúc mắc, sau này khó sống hòa thuận.

Hạ Bình Xuân suy nghĩ một lúc rồi bất ngờ vung mắc áo, quật mạnh một cái vào lưng Trì Húc.

Là đánh thật.

Trì Húc hét lên một tiếng.

Diệp Tử giật mình, vội vàng ôm lấy anh như gà mẹ bảo vệ con.

“Mẹ, mẹ đừng đánh thật mà! Đầu anh ấy mới khỏi, lỡ bị lại thì phiền lắm!”

Hạ Bình Xuân gằn giọng:

“Con tránh ra đi, bị lại thì bị! Ngày xưa nếu không phải con đến Tây Nam đón nó về, còn tự tay mổ, rồi ngày đêm chăm sóc bên giường bệnh, thì mạng nó giờ còn đâu!”

“Giờ khỏe mạnh rồi là bắt đầu lên mặt hả? Theo mẹ thấy, nó là chán sống rồi, không đánh một trận thì không biết điều! Con không nỡ đánh, chứ mẹ thì không tiếc tay!”

 

Vừa nói, bà lại định quật thêm cái nữa.

Diệp Tử vội nói:

“Mẹ, con tha cho anh ấy rồi mà. Tối qua con cũng không đúng, mãi chơi game nên không biết anh ấy về, anh giận cũng dễ hiểu. Sau này con sẽ chơi ít lại.”

protected text

 

“Con chơi game cũng là để chờ nó về, nó đã về thì phải là người mở lời chào trước chứ, sao lại bắt con phải mở lời? Nhà mình không có cái quy định đó đâu nhé.”

Trì Húc ôm chặt Diệp Tử:

“Vợ ơi, anh sai rồi, sai thật rồi. Sau này anh không dám nữa đâu…”

Diệp Tử liếc anh một cái, rồi nói với mẹ chồng:

“Mẹ, anh ấy ngủ dưới đất cả đêm rồi, coi như đã bị trừng phạt rồi. Dù sao cũng là lần đầu mắc lỗi, con tha cho anh ấy lần này.”

Hạ Bình Xuân thấy Diệp Tử nguôi giận thì mới chịu hạ tay.

“Mẹ tha cho con lần này là vì con dâu mẹ cầu xin. Nếu sau này con còn vô lý, chọc nó giận, thì dù ai cầu xin, mẹ cũng đánh con đến rách da rách thịt.”

Diệp Tử kéo tay Trì Húc:

“Đứng dậy mau, đừng có động tí là quỳ, anh muốn em chết sớm vì tức đấy hả?”

Trì Lỗi hừ một tiếng:

“Cho nó quỳ đi. Hôm nào phải mua cái tấm giặt đồ về, sau này mà nó còn dở chứng thì bắt nó quỳ lên đó.”

“Con đừng xót nó, đàn ông mà, quỳ một chút không chết được đâu.”

Hạ Bình Xuân hùng hổ nói tiếp:

“Đúng đấy, lát nữa mẹ ra chợ mua cái tấm giặt đồ về liền!”

Thấy tình hình ổn rồi, Trì Lỗi liền giục vợ:

“Được rồi, mau đi nấu bữa sáng đi, bọn trẻ còn phải đi làm nữa đấy.”

Hạ Bình Xuân đưa mắc áo cho chồng, rồi quay sang nói với Diệp Tử:

“Con dâu à, con về giường nằm nghỉ thêm một lát đi, mẹ nấu xong sẽ gọi con dậy.”

Diệp Tử ngại ngùng nói:

“Mẹ để con phụ mẹ nấu nhé.”

Hạ Bình Xuân xua tay:

“Không cần, mẹ làm một mình nhanh hơn. Con cứ nằm thêm lát đi, không thì đến bệnh viện lại phải đứng suốt ngày, cực nhất vẫn là con đấy, đến uống nước còn không có thời gian.”

Trì Lỗi cũng phụ họa:

“Đúng vậy, cả nhà mình người vất vả nhất là con. Trì Húc, con đúng là không biết điều, vợ đi làm cực như vậy mà con chẳng biết thương, lại còn giận dỗi gì nữa!”

“Đừng nói mẹ con, đến ba cũng muốn táng con một trận!”

Trì Húc đứng dậy ôm lấy Diệp Tử:

“Ba, con biết lỗi rồi. Ba mẹ đi nấu ăn đi, con vào nằm với vợ một lát.”

Hạ Bình Xuân và Trì Lỗi nhìn nhau một cái, hiểu ý nhau ngay.

Hạ Bình Xuân vẫy tay, tươi cười nói:

“Thôi, hai đứa vào nghỉ đi. Mới có sáu giờ, bảy giờ mẹ gọi dậy là vừa.”

Diệp Tử có phần chậm hiểu, không nhận ra ẩn ý trong lời mẹ chồng, chỉ cười đáp:

“Mẹ, vất vả cho mẹ rồi ạ.”

Hạ Bình Xuân cười tít mắt:

“Không vất vả, mẹ cũng phải ăn sáng mà.”

Trì Lỗi khẽ ho một tiếng:

“Vậy tôi ra phòng khách coi ti vi đây. Tai tôi hơi kém, chắc phải bật to tiếng một chút.”

Trì Húc thấy ba mẹ rút lui, lập tức đẩy Diệp Tử vào phòng ngủ chính, rồi tiện tay khóa trái cửa lại.

Diệp Tử nghi hoặc nhìn anh:

“Anh khóa cửa làm gì đấy?”

Câu hỏi vừa dứt, Trì Húc đã bế bổng cô ném thẳng lên giường, rồi lập tức cúi xuống hôn cô không cho nói thêm lời nào.

Diệp Tử phải dùng hết sức mới đẩy được anh ra, trợn mắt nói:

“Anh điên rồi hả? Ba mẹ còn ở ngoài kia đó! Anh không sợ họ nghe thấy à?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...