🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 317: Ôm mỹ nhân về nhà

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thừa Uyên mỉm cười nói: “Chuyện này là bọn tôi đã nói trước. Cậu ấy bảo nếu cưới được Diệp Tử, thì tôi phải mừng phong bì. Nếu là người khác thì tôi đã chẳng tặng rồi.”

Diệp Tử nhìn Trì Húc: “Thật thế à?”

Trì Húc: “Đúng vậy, đây là cược trước rồi. Không thì sao anh dám mặt dày nhận phong bì chứ.”

Lục Thừa Uyên: “Có chút tiền mà, đừng bận tâm.”

Mọi người đang nói chuyện thì Lạc Ninh và Tần Lãng cùng dìu Diêu Thanh Chi bụng bầu vào.

Diệp Tử vội đứng dậy kéo ghế cho Diêu Thanh Chi.

Lục Thừa Uyên cũng đứng dậy kéo ghế cho Lạc Ninh, nhẹ nhàng hỏi: “Trên đường có kẹt xe không?”

Lạc Ninh mỉm cười: “Cũng ổn, không kẹt lắm.”

Thấy Lạc Ninh và Diêu Thanh Chi đều mang thai, Trì Húc không khỏi ghen tị, kéo tay Diệp Tử nói:

“Chúng ta cũng tranh thủ có em bé đi, không thì sau này hai nhà kia dẫn con đi chơi không rủ mình đâu.”

Diệp Tử lườm anh: “Nói sinh là sinh được sao? Vậy thì anh đi sinh thử xem.”

Trì Húc cười nhăn nhở: “Nếu anh sinh được thì chắc chắn không để em vất vả đâu.”

Tần Lãng bật cười nhìn Trì Húc: “Đội phó Trì, tối nay về chịu khó một chút, biết đâu may mắn như bọn tôi, lần đầu đã trúng số.”

Trì Húc không kịp nghĩ, buột miệng: “Vậy thì có khi giờ đã trúng rồi ấy chứ.”

Mặt Diệp Tử đỏ bừng, trừng mắt nhìn Trì Húc.

“Im ngay! Không biết xấu hổ à! Ba mẹ còn ngồi đây mà anh dám nói linh tinh, sao bây giờ em mới phát hiện ra mặt anh dày vậy đó!”

Hạ Bình Xuân cười tươi rói: “Không sao đâu, Diệp Tử. Ba mẹ cũng từng trải rồi. Điều này chứng tỏ Trì Húc khỏe mạnh. Nếu nó có vấn đề gì thì ba mẹ mới lo lắng đấy.”

Diêu Thanh Chi mỉm cười liếc Diệp Tử: “Diệp Tử là cô dâu mới nên mới thẹn thùng thôi mà.”

Để giảm bớt sự ngại ngùng, Lạc Ninh chuyển đề tài, hỏi Diệp Tử hôm nay đi đăng ký kết hôn có suôn sẻ không.

Thức ăn Diệp Tử đặt trước được nhanh chóng dọn lên.

protected text

 

Cuối cùng đề tài lại quay về Trì Húc.

Tần Lãng tò mò hỏi: “Cậu bắt đầu thích Diệp Tử từ khi nào thế? Yêu từ cái nhìn đầu tiên à?”

Diệp Tử cũng tò mò, cô đã muốn hỏi chuyện này từ lâu, liền quay sang nhìn Trì Húc chờ câu trả lời.

Trì Húc cười ngại, nhìn Diệp Tử nói:

“Lần đầu gặp là tôi đã có cảm tình rồi, nhưng lúc đó không có kinh nghiệm theo đuổi con gái, lại nghĩ công việc bận rộn, sợ không có thời gian chăm sóc cho người yêu, sợ làm lỡ dở cô ấy nên không dám nói.”

“Sau lại biết cô ấy là con gái bác sĩ Diệp, vì tự ti nên càng không dám mở lời.”

Tần Lãng không tha: “Thế sau sao lại thay đổi, quyết định theo đuổi Diệp Tử?”

Trì Húc gãi đầu, lúng túng: “Không kìm được. Càng muốn tránh xa thì lại càng nhớ cô ấy đến khó chịu.”

Tần Lãng gật đầu: “Tình cảm đúng là như vậy, một khi đã nảy mầm thì khó mà ngăn được.”

Trì Húc nắm lấy tay Diệp Tử: “May mà tôi không từ bỏ, mới ôm được mỹ nhân về nhà.”

Cả nhóm vui vẻ ăn xong bữa tối, tạm biệt nhau trước cửa nhà hàng.

Lạc Ninh và Diêu Thanh Chi tranh nhau nhét phong bì vào tay Diệp Tử.

Diệp Tử trả lại phong bì của Lạc Ninh: “Của Thanh Chi thì mình nhận, nhưng của cậu thì không được đâu. Vừa nãy chồng cậu đã đưa phong bì cho bọn mình rồi.”

Lạc Ninh vẫn nhất quyết nhét vào tay cô: “Phong bì của ông xã mình là mừng với tư cách anh em, còn của mình là mừng với tư cách bạn thân. Cậu cứ nhận đi, đợi sau này tụi mình sinh em bé, cậu trả lại là được.”

Diệp Tử cầm phong bì, nghĩ một lúc rồi cười: “Vậy được, mình nhận lời chúc của cậu. Đợi sau này hai người sinh em bé, mình sẽ mừng lại.”

Bạn đang đọc truyện tại . Chúc vui vẻ!!!

 

Lạc Ninh: “Thế mới đúng, lễ qua lễ lại, mọi người đừng khách sáo.”

Chia tay xong, ai nấy lên xe về nhà.

Ba ngày sau, Trì Húc trở lại cục cảnh sát báo danh, cùng Cục trưởng Dương Binh tham dự lễ tuyên dương của thành phố.

Sau đó quay về cơ quan, chính thức tiếp nhận chức vụ đội trưởng đội hình sự.

Lục Thừa Uyên chính thức rời chức.

Các đồng nghiệp tổ chức tiệc chia tay cho anh.

Bây giờ ai cũng biết thân phận của Lục Thừa Uyên, hiểu rằng anh không thể làm cảnh sát cả đời.

Cuối cùng cũng phải quay về giúp gia tộc quản lý Tập đoàn Đức Khang.

Tập đoàn lớn như vậy, giữ anh lại mới là chuyện không thực tế.

Vì vậy ai nấy đều vui vẻ chúc phúc cho Lục Thừa Uyên.

Khi tiễn Lục Thừa Uyên xuống lầu, Trì Húc bất ngờ đỏ mắt, bực dọc nói:

“Nếu sau này cậu làm chủ tịch Tập đoàn Đức Khang mà giả vờ không quen biết tôi, tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu.”

Lục Thừa Uyên buồn cười: “Yên tâm, tôi sẽ không để cậu có cơ hội đó. Ngược lại, tôi muốn nhắc nhở cậu, giờ là người đã có vợ rồi, sau này đi làm nhiệm vụ phải cẩn thận.”

“Đừng để Diệp Tử lo lắng. Lần trước là cậu may mắn giữ được mạng, ai biết lần sau có còn may mắn nữa không.”

Trì Húc: “Cậu yên tâm, tôi biết phải làm gì rồi. Sẽ không liều lĩnh như trước nữa.”

Lục Thừa Uyên tin rằng sau chuyện lần trước, Trì Húc đã trưởng thành, nên mới yên tâm giao lại vị trí đội trưởng cho anh.

Vỗ nhẹ lên tay Trì Húc, Lục Thừa Uyên lên xe, nổ máy, chuẩn bị tới bệnh viện đón vợ về nhà.

Khi xe anh khuất bóng ở cuối con đường, Trì Húc rốt cuộc không nhịn được mà lau nước mắt.

Nửa tiếng sau.

Lạc Ninh và Diệp Tử bàn giao ca trực xong vừa bước ra ngoài thì thấy Lục Thừa Uyên đang đứng tựa bên khung cửa sổ.

Diệp Tử kéo tay Lạc Ninh, trêu chọc:

“Cậu thấy không? Mấy cô đi ngang qua chồng cậu đều không nhịn được mà nhìn thêm vài lần đó. Cậu phải trông kỹ nha, nếu anh ấy về làm việc ở Tập đoàn Đức Khang, kiểu gì cũng có nhân viên nữ lao vào cho xem.”

Lạc Ninh chỉ nhàn nhạt mỉm cười, cô biết Diệp Tử đang đùa, cũng biết rõ con người của Lục Thừa Uyên.

Nếu anh là người đào hoa thì đã chẳng thủy chung với cô suốt ngần ấy năm.

Huống hồ giờ hai người còn sắp có em bé.

Tình cảm của Lục Thừa Uyên dành cho cô chỉ có ngày càng sâu đậm, anh gần như muốn dâng tặng cho cô tất cả những gì mình có.

Lục Thừa Uyên nghe thấy Diệp Tử trêu mình, liền cười tươi bước lại, đáp lại:

“Bác sĩ Diệp, sáng mai tôi sẽ dẫn Lạc Ninh cùng tham dự buổi họp sáng của tập đoàn. Đến lúc đó, cả công ty sẽ biết thân phận của tôi, và rằng tôi đã kết hôn, vợ tôi còn là một người rất xinh đẹp.”

“Tôi tin các nữ nhân viên sẽ biết điều.”

Diệp Tử cười toe: “Câu này thì đúng thật, đừng nói là ở Tập đoàn Đức Khang, ngay cả toàn thành phố Bắc Lĩnh này cũng khó tìm được ai có thể so với nhan sắc của Lạc Ninh.”

Lục Thừa Uyên nắm tay Lạc Ninh, mỉm cười nói: “Thế nên anh rất may mắn.”

Diệp Tử nhìn Lạc Ninh cười tươi, rồi trêu tiếp: “Vậy là từ ngày mai, mỗi lần gặp hai người chắc mình phải lễ phép chào một tiếng: Lục tổng, Lục phu nhân.”

Cô còn cố ý kéo dài âm điệu để chọc ghẹo.

Lạc Ninh bèn nhéo cô một cái: “Toàn nói linh tinh. Mau về đi, hôm nay là ngày đầu tiên Trì Húc lên chức đội trưởng, không mau thu dọn đồ về nhà, để người ta chờ lâu là không hay đâu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...