*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Oanh và người bạn đi cùng vừa trông thấy vợ chồng Lục Viễn Chinh thì cả hai đều sững người.
Bốn ánh mắt giao nhau, mỗi người đều mang một sắc thái phức tạp riêng.
Hàn Phi nhếch môi đầy giễu cợt – cô rất thích xem những tình huống “trường đấu tu la” thế này.
Cô lập tức nghiêng đầu, liếc nhìn “đồng đội mua sắm” bên cạnh mình.
Lục Viễn Chinh nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Anh bình thản đưa tay phải ôm eo vợ, dịu dàng hỏi: “Em còn muốn đi đâu nữa không?”
Thái độ điềm nhiên như thể chẳng hề quen biết Lê Oanh.
Hàn Phi liếc nhìn hai người với vẻ đầy hứng thú, uể oải nói: “Mệt rồi, tìm chỗ uống cà phê rồi đi tiếp.”
Lục Viễn Chinh gật đầu: “Vừa rồi trong thang máy anh có thấy, tầng này có một quán cà phê.”
Nói xong, anh nhẹ nhàng đẩy Hàn Phi đi về phía trước, thản nhiên bước ngang qua Lê Oanh.
Lê Oanh tức giận đến mức tay run lên.
“Lục Viễn Chinh!” Cô ta đột ngột quát lớn: “Anh xong việc là phủi tay phủi chân, coi như không quen biết tôi à?”
Lục Viễn Chinh khựng lại.
Hàn Phi nhướng mày xem kịch, cong môi nhìn anh.
Nhưng Lục Viễn Chinh chỉ lạnh lùng liếc Lê Oanh một cái, sau đó tiếp tục kéo Hàn Phi rời đi.
Hai người đi đến trước quán cà phê mới dừng lại.
Lục Viễn Chinh để Hàn Phi chọn chỗ ngồi, đặt túi đồ lên ghế bên cạnh, hỏi cô muốn uống gì rồi đến quầy gọi hai ly cà phê.
Xong xuôi, anh cầm hóa đơn quay lại bàn ngồi.
Hàn Phi khẽ thở dài, đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Vừa nãy lúc đi qua cô có thấy nhà vệ sinh, cách đây không xa.
Lục Viễn Chinh gật đầu: “Ừ, đi đi.”
Hàn Phi nhìn anh đầy ẩn ý rồi xoay người bước đi.
Sau khi giải quyết xong trong nhà vệ sinh, Hàn Phi từ trong buồng bước ra, đứng trước bồn rửa tay rửa sạch tay mình.
Đột nhiên có hai người xông vào – chính là Lê Oanh và người bạn của cô ta.
Hàn Phi liếc nhìn hai người rồi cúi đầu tiếp tục rửa tay, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt đầy oán hận của Lê Oanh.
Rửa tay xong, cô rút khăn giấy lau tay, tiện chân ném vào thùng rác.
Lê Oanh và bạn vẫn đứng bên nhìn chằm chằm.
Cho đến khi Hàn Phi định bước ra, hai người mới chặn đường.
Hàn Phi nhìn họ, ra vẻ ngạc nhiên: “Cô kia, chó ngoan không chặn đường.”
Vừa dứt lời, Lê Oanh đã giáng một bạt tai thẳng vào mặt cô.
Tai Hàn Phi lập tức ù đi vì đau.
Cô đúng là xem thường đối phương, không ngờ Lê Oanh dám ra tay ngay tại đây.
“Lê Oanh, cô làm cái gì vậy?!” – Lục Viễn Chinh đột ngột lao vào, đẩy Lê Oanh qua một bên rồi vội vàng đến bên Hàn Phi.
Thấy dấu tay đỏ ửng trên má trắng nõn của vợ, lửa giận lập tức bùng lên.
Anh xoay người trừng mắt nhìn Lê Oanh: “Cô điên rồi à? Có giận thì trút lên tôi, sao lại đánh vợ tôi!”
Lê Oanh nghiến răng: “Tôi đánh rồi đó, anh làm gì được tôi? Hả?”
Lục Viễn Chinh siết chặt nắm tay.
Đúng là anh không thể đánh phụ nữ – đó là nguyên tắc của anh.
Nhưng nếu cứ bỏ qua chuyện này, Hàn Phi nhất định sẽ giận anh.
Thậm chí có thể sẽ cắt đứt với anh.
“Cô ta tát em thế nào, em cứ tát lại y như vậy. Nếu một cái không đủ, em cứ cho hai cái.”
Hàn Phi cau mày nhìn anh.
Lê Oanh tức tối: “Lục Viễn Chinh, anh vì con tiện nhân này mà bênh vực nó sao? Nó đã cho anh uống bùa mê thuốc lú gì vậy? Anh thay đổi rồi, anh không còn là anh của trước đây nữa!”
Cô ta giận dữ nhìn Hàn Phi, gào lên:
“Chắc chắn là cô! Hàn Phi, là cô giở trò sau lưng, cô đã nói gì với anh ấy? Không thì sao anh ta đột nhiên thay đổi như vậy! Tôi không tin anh ấy lại đối xử với tôi như thế!”
“Đúng vậy.” – Lục Viễn Chinh lạnh lùng đáp.
“Tôi đúng là thay đổi rồi, bởi vì tôi đã nhìn thấu cô rồi, Lê Oanh. Cô dám thề trước trời đất rằng cô yêu tôi, chứ không phải yêu tiền của nhà tôi không?”
Lê Oanh nghẹn lời, chỉ có thể trợn mắt nhìn anh.
Lục Viễn Chinh cười khẩy: “Cô không cần trả lời, tôi không ngu ngốc đến mức không phân biệt được. Tôi chỉ hối hận khi còn trẻ không biết nhận ra đúng sai, không biết trân trọng người bên cạnh mình.”
“Giờ thì tôi hiểu rồi. Tuy Hàn Phi và tôi là hôn nhân do hai bên gia đình sắp đặt, nhưng cô ấy chưa từng đòi hỏi tôi điều gì. Cô ấy luôn nhẫn nhịn tôi, bao dung tôi phóng túng bên ngoài, bao dung cả những lần khiêu khích của cô.”
“Nếu là cô đứng ở vị trí của tôi, cô sẽ chọn ai?”
Lê Oanh đứng ngây người, không nói được lời nào.
Lục Viễn Chinh lại quay sang Hàn Phi: “Em đánh hay không đánh? Anh không đánh phụ nữ, nên chỉ có em mới có thể đòi lại công bằng cho mình.”
Hàn Phi cau mày nhìn anh.
Tên này nói thật đấy à?
Lỡ đâu cô đánh rồi, lát nữa hắn lại trở mặt đổ lỗi thì sao?
Hay là… hai người này đang diễn kịch?
Nếu cô ra tay với Lê Oanh, chẳng phải sẽ trúng kế họ sao?
Thấy cô đứng im không động đậy, Lục Viễn Chinh nói tiếp:
“Hôm nay em không đánh lại, sau này cô ta còn tiếp tục bắt nạt em. Em không sợ bị người ta cười là mềm yếu à?”
Hàn Phi trừng mắt lườm Lục Viễn Chinh.
Nếu không phải anh đột ngột xông vào cản phá, thì giờ đầu Lê Oanh chắc đang “uống nước” trong bồn cầu rồi.
Buồn cười thật, ai cũng tưởng cô dễ bắt nạt.
Lê Oanh thấy Hàn Phi không động đậy, tưởng cô không dám đánh lại, liền cười khẩy mỉa mai:
“Nếu cô có gan, thì đã chẳng trơ mắt nhìn tôi và anh ấy dây dưa lâu như vậy mà không dám làm ầm lên.”
“Lục Viễn Chinh, anh thấy chưa? Người phụ nữ anh chọn là loại người như thế nào, tôi…”
Lê Oanh còn chưa nói dứt câu thì đã bị tát cho một cú như trời giáng.
Cái tát mạnh gấp mấy lần cú mà cô ta tát Hàn Phi lúc nãy.
Cô ta choáng váng đến mức hoa mắt chóng mặt, suýt thì ngã nhào.
Hàn Phi lắc cổ tay, nhướng mày nhìn Lê Oanh đang ngã xuống đất, giọng thong thả:
“Mẹ cô chưa từng dạy cô rằng, chó dồn vào đường cùng cũng sẽ liều mạng à? Tôi không dám làm ầm lên? Cô đúng là nực cười hết mức, Lê Oanh, nghe cho rõ đây — tôi không phải sợ cô, cũng chẳng phải sợ Lục Viễn Chinh, chỉ là tôi thấy bẩn tay.”
“Cô là cái thá gì, một kẻ bán thân sống tạm bợ như cô cũng dám lên mặt? Nếu tôi mà chấp cô, thì chẳng khác gì tự kéo mình xuống bùn. Một con hề nhảy nhót, tôi còn thấy xấu hổ thay cô.”
Lê Oanh trợn mắt giận dữ: “Cô gọi tôi là con hề?!”
Hàn Phi bình thản: “Đúng, tôi nói cô là con hề. Còn nữa, có bao giờ cô nghĩ rằng — người cô coi như báu vật, trong mắt tôi chẳng qua cũng chỉ là một gã đàn ông hai chân bình thường mà thôi.”
“Trên đời thiếu gì đàn ông? Tôi, Hàn Phi, muốn kiểu gì chẳng được? Tôi rảnh đâu mà đi tranh giành với một con hề như cô? Có cho không tôi còn chẳng thèm.”
Lục Viễn Chinh chau mày — sao đột nhiên lại bị vạ lây? Rõ ràng anh đang đứng về phía cô cơ mà.
Hàn Phi trừng mắt lườm anh một cái.
“Nghe rõ chưa, Lục Viễn Chinh, tôi cầu xin anh ly hôn với tôi sớm đi, tôi nhường, để anh và cô ta được toại nguyện.”
Nói xong, cô hất mặt quay đi, rảo bước rời khỏi nhà vệ sinh.
Lục Viễn Chinh liếc Lê Oanh đang ngồi bệt dưới đất một cái, lập tức đuổi theo.
Hàn Phi quay đầu lại trừng anh: “Buông ra!”
Lục Viễn Chinh: “Không buông!”
Hàn Phi tức giận, đá thẳng vào bắp chân anh một cú.
Lục Viễn Chinh đau đến mức kêu “á” một tiếng, nhưng vẫn nắm chặt tay cô, không hề buông ra.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?