🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 285: Diệp Tử mời vợ chồng Trì Lỗi ăn cơm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Bình Xuân nói: “Vậy thì tốt rồi, đừng để lại di chứng gì nhé. Thật ra dì rất muốn liên lạc với cháu, nhưng lại sợ làm phiền… còn ba cháu bên đó nữa…”

Diệp Tử đáp: “Dì ơi, hôm nay cháu gọi điện là muốn hỏi buổi tối hai người có ở nhà không ạ? Cháu muốn tan làm xong thì ghé thăm chú dì.”

Hạ Bình Xuân mừng rỡ: “Có, bọn dì đều ở nhà. Hoan nghênh cháu đến chơi. Hay là ở lại ăn tối luôn đi!”

Diệp Tử: “Dì ơi, không cần nấu cơm đâu ạ, để cháu mời hai người ra ngoài ăn. Tan làm cháu sẽ lái xe đến đón.”

Hạ Bình Xuân: “Sao được, sao lại để cháu tốn kém như vậy.”

Diệp Tử: “Dì à, nghe cháu đi mà. Coi như cháu thay Trì Húc báo hiếu chú dì. Bình thường cháu đâu có cơ hội tiêu tiền, lương gần như để dành cả, dì đừng tiết kiệm giùm cháu nữa.”

Hạ Bình Xuân hơi do dự rồi đồng ý: “Vậy thì được, vậy dì không khách sáo nữa nhé.”

Diệp Tử: “Người trong nhà thì không cần khách sáo đâu ạ. Cháu tan làm lúc 5 rưỡi, chắc trước 6 rưỡi là đến nơi.”

Hạ Bình Xuân: “Được, lúc cháu xuất phát thì gọi cho dì một tiếng, bọn dì sẽ ra cổng khu nhà đợi.”

Diệp Tử: “Vâng, hẹn gặp lại buổi tối nhé dì. Cháu cúp máy đây ạ.”

Cúp máy xong, Diệp Tử cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, cô quay sang nói với Lạc Ninh:

“Cũng may là cậu nhắc, mình đúng ra nên đến thăm họ từ sớm rồi.”

Chiều hôm đó tan làm, Diệp Tử gọi điện báo với mẹ là Mạnh Chiêu Đệ rằng cô không về nhà ăn tối.

Nghe con gái nói sẽ đi thăm ba mẹ của Trì Húc, Mạnh Chiêu Đệ căn dặn cô đừng đi tay không.

Vì vậy, trên đường đi Diệp Tử ghé một siêu thị trái cây, chọn ít hoa quả mang theo.

Tới cổng khu nhà của Trì Húc, từ xa cô đã thấy Hạ Bình Xuân đang đẩy Trì Lỗi ngồi xe lăn đứng đợi bên đường.

Diệp Tử dừng xe ven đường, mở cửa xuống xe chào: “Cháu chào chú dì, thật ngại quá, chú dì đợi lâu chưa ạ? Đường hơi kẹt xe một chút ạ.”

Hai vợ chồng Hạ Bình Xuân cùng đáp: “Không đâu, không đâu.”

Nói rồi, Hạ Bình Xuân thêm vào: “Dù sao ở nhà cũng rảnh, không có gì làm. Là cháu mới vất vả, phải chạy tới tận đây.”

Trì Lỗi cũng nói: “Đúng vậy, Diệp Tử, cháu chạy đường xa tới mời bọn bác ăn cơm, chú dì thật ngại quá.”

Diệp Tử: “Hai người đừng nói thế. Hôm nay coi như chú dì đi ăn cùng cháu, trò chuyện với cháu nhé.”

Vợ chồng Hạ Bình Xuân không nói gì thêm.

Xe của Diệp Tử đang được bảo dưỡng, hôm nay cô mượn xe nhỏ của mẹ để đi.

Cô đang định phụ dì đỡ Trì Lỗi lên xe thì thấy Hạ Bình Xuân đang đỡ ông ấy đứng dậy.

Diệp Tử ngạc nhiên thốt lên: “Chú, chân chú…”

Hạ Bình Xuân mỉm cười: “May có Ngụy sư phụ mỗi ngày đều đến châm cứu giúp, bây giờ chú ấy đã có thể đứng dậy rồi. Tuy chưa đi lại được nhưng vẫn đang tiếp tục điều trị và luyện tập. Mỗi ngày đều cố gắng lắm.”

Trì Lỗi ngồi vào xe, nói với Diệp Tử: “Chú muốn dành cho Trì Húc một bất ngờ. Hy vọng lúc thằng bé về, chú không còn phải ngồi xe lăn nữa.”

Diệp Tử rưng rưng: “Chú nhất định sẽ làm được ạ!”

Cô giúp Hạ Bình Xuân cất xe lăn vào cốp sau, mời dì lên xe, rồi vòng qua ghế lái khởi động xe.

Hai mươi phút sau, Diệp Tử đưa vợ chồng Trì Lỗi đến nhà hàng đã đặt trước.

Sau khi đỗ xe, cô nhanh chóng lấy xe lăn ra, Hạ Bình Xuân đỡ chồng xuống xe và giúp ông ngồi lên xe lăn.

Diệp Tử đi trước dẫn đường vào nhà hàng.

Vừa đến cửa, quản lý nhà hàng đã ra đón: “Cô Diệp, lâu rồi không gặp. Phòng riêng đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi.”

Diệp Tử gật đầu: “Cảm ơn anh, quản lý Hà. Dẫn bọn tôi vào phòng nhé.”

Vừa vào trong, thấy cách trang trí sang trọng, Hạ Bình Xuân có chút e dè.

Bà nghiêng đầu thì thầm với chồng: “Ông nó à, chỗ này chắc đắt đỏ lắm? Hay là bảo Diệp Tử đổi chỗ khác?”

Trì Lỗi nhìn Diệp Tử – lúc đó đang vừa đi vừa trao đổi thực đơn với quản lý – rồi nhẹ nhàng trấn an vợ: “Đến rồi thì cứ theo con bé đi.”

Hạ Bình Xuân cũng đành gác lại ý định.

Quản lý dẫn ba người vào phòng riêng xong thì lui ra chuẩn bị trà nước.

Truyện được dịch đầy đủ tại 

 

Đợi cửa khép lại, Hạ Bình Xuân nhẹ nhàng kéo tay áo Diệp Tử, hỏi nhỏ: “Diệp Tử, chỗ này đắt lắm đúng không?”

Diệp Tử hiểu rõ sự lo lắng của bà, cười đáp: “Dì ơi, đây là nhà hàng của dì họ cháu. Cháu ăn ở đây không phải trả tiền đâu, chỉ cần ghi sổ tên dì ấy là được.”

“Vậy thì tốt.” Hạ Bình Xuân thở phào. Nhưng nghĩ lại lại thấy không ổn.

“Nếu dì họ cháu biết cháu mời bọn dì đến đây ăn mà không trả tiền, có giận không? Có mắng cháu không?”

Diệp Tử lắc đầu cười: “Dì yên tâm đi, cháu đâu có thường xuyên dẫn người đến đây ăn đâu.”

Trì Lỗi kéo nhẹ tay vợ: “Được rồi, cứ nghe Diệp Tử đi.”

Lúc này Hạ Bình Xuân mới không nói thêm gì nữa.

protected text

 

Anh ấy rót trà cho cả ba rồi hỏi: “Cô Diệp, chúng tôi dọn món lạnh trước nhé?”

Diệp Tử gật đầu: “Vâng, được rồi.”

Quản lý khẽ cúi người, rồi lui ra ngoài.

Diệp Tử nâng chén trà, mời hai bác: “Chú dì nếm thử trà này đi ạ, là loại rất tốt đó.”

Nghe vậy, Hạ Bình Xuân vội thổi nhẹ rồi uống thử một ngụm: “Ừm, thanh mát, ngọt dịu, đúng là trà ngon.”

Trì Lỗi cũng uống một ngụm rồi gật đầu: “Đúng vậy, rất ngon.”

Khi ba người vừa uống xong tách trà đầu tiên, quản lý cùng một nhân viên phục vụ đẩy xe mang món lạnh vào.

Tổng cộng có sáu món, không nhiều nhưng rất tinh tế và đẹp mắt.

Diệp Tử mời vợ chồng Trì Lỗi dùng bữa, rồi dặn quản lý có thể lần lượt mang các món nóng lên.

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện.

Diệp Tử nhờ vợ chồng Hạ Bình Xuân kể cho mình nghe những chuyện thời thơ ấu của Trì Húc.

Một khi Hạ Bình Xuân đã bắt đầu thì không thể dừng lại, bà kể rất sinh động, vừa nói vừa cười.

Bữa cơm kéo dài gần hai tiếng, trong đó phần lớn thời gian là Hạ Bình Xuân kể chuyện, nhưng bà không hề thấy mệt.

Diệp Tử cũng rất thích nghe, đến lúc rời khỏi nhà hàng vẫn còn lưu luyến.

Sau khi đưa hai người về dưới nhà, cô lấy xe lăn ra, rồi xách luôn cả giỏ trái cây đã mua xuống.

Cô còn giúp mang đồ lên tận nhà.

Hạ Bình Xuân lại giữ cô ngồi chơi ăn chút trái cây rồi hãy về.

Diệp Tử thấy vẫn còn sớm nên ở lại thêm một tiếng.

Trước khi đi, họ còn hẹn vài hôm nữa khi cô được nghỉ sẽ tới ăn bánh bao dưa chua do Hạ Bình Xuân làm.

Vợ chồng Hạ Bình Xuân tiễn Diệp Tử đến thang máy, đợi thang máy đi xuống rồi mới quay vào nhà.

Vừa bước vào, Hạ Bình Xuân cảm khái:

“Không biết kiếp trước thằng Trì Húc nhà mình tích đức thế nào mà mới gặp được bạn gái tốt như Diệp Tử. Con bé chẳng những không chê nhà mình nghèo, lại còn đối xử với bọn mình tốt đến vậy.”

“Ông nó này, sau này nếu hai đứa nó thật sự thành đôi, thì mình nhất định phải đối xử với Diệp Tử thật tốt. Mà nếu hai đứa có cãi nhau, thì vợ chồng mình cũng phải đứng về phía Diệp Tử mà che chở cho nó.”

Trì Lỗi gật đầu: “Đó là điều hiển nhiên. Trì Húc là đàn ông, phải biết nhường vợ. Nếu nó dám cư xử không phải với Diệp Tử, tôi là người đầu tiên không tha cho nó.”

Hạ Bình Xuân: “Đúng rồi, lúc đó ông cứ đánh nó cho tôi!”

Từ hôm đó, hễ có thời gian rảnh là Diệp Tử lại tới nhà họ Trì, để nghe hai bác kể thêm chuyện hồi nhỏ của Trì Húc.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, chớp mắt đã lại thêm một tháng.

Cuối cùng cũng đến ngày mở phiên tòa xét xử vụ án của Lục Triều Huy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...