*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Ninh đến khoa cấp cứu liền nhanh chóng lao vào công việc bận rộn.
Mãi đến trưa, cô mới chợt nhớ ra chuyện Lục Thừa Uyên đi khám sức khỏe.
Cô vội lấy điện thoại ra xem thì thấy Lục Thừa Uyên đã nhắn tin báo rằng anh làm xong kiểm tra rồi và đã quay lại đơn vị.
Sau khi bàn giao công việc, Lạc Ninh đến trung tâm kiểm tra sức khỏe để lấy kết quả.
Báo cáo cho thấy Lục Thừa Uyên hoàn toàn khỏe mạnh, không có vấn đề gì.
Biết vậy, cô cũng yên tâm chuẩn bị bước vào giai đoạn kế hoạch mang thai.
Cầm kết quả trên tay, Lạc Ninh bắt xe đến nhà Diệp Tử.
Mấy ngày nay trưa nào cô cũng sang nhà Diệp Tử ăn chực.
Diệp Tử bảo ở nhà chán quá, nên nhất quyết bắt Lạc Ninh đến nhà ăn trưa rồi ngủ trưa cùng cô ấy.
Khi Lạc Ninh đến nơi, Diệp Tử đã ngồi sẵn trong sân đợi.
Thấy cô bước xuống xe, Diệp Tử lập tức bật dậy, chân đi khập khiễng tiến tới:
“Hôm nay cậu tới muộn mười phút đấy nhé.”
Lạc Ninh mở cổng đi vào sân:
“Mình ghé trung tâm y tế lấy kết quả khám sức khỏe cho chồng.”
Diệp Tử tò mò:
“Kết quả kiểm tra? Tự dưng khám làm gì?”
Lạc Ninh đỡ lấy cô, vừa đỡ vừa nói:
“Muốn chuẩn bị mang thai thì phải kiểm tra trước chứ. May là cả hai bọn mình đều nhóm máu O, mọi chỉ số khác cũng ổn, anh ấy rất khỏe mạnh.”
Diệp Tử nháy mắt tinh nghịch:
“Chuẩn bị mang thai à? Vậy là cậu đã quyết định sống trọn đời với Đội trưởng Lục rồi đúng không?”
Lạc Ninh nhướng mày cười nhẹ:
“Coi như tạm chấp nhận đi, giờ cũng chưa tìm ra được điểm nào chê được ở anh ấy.”
Diệp Tử: “Chậc chậc chậc… Cậu đúng là có phước còn giả vờ khiêm tốn. Chồng cậu là người chồng mẫu mực khó tìm đấy nhé: đẹp trai, gia thế tốt, biết nấu ăn, còn yêu chiều cậu hết mực.”
“Gọi là chồng hoàn hảo cũng không sai đâu!”
Lạc Ninh chỉ mỉm cười, không phản bác.
Hai người vừa vào đến nhà, Mạnh Chiêu Đệ đã ra đón:
“Lạc Ninh đến rồi à, vậy thì dọn cơm được rồi.”
Lạc Ninh gật đầu lễ phép:
“Chào dì ạ. Cháu lại làm phiền dì rồi.”
Mạnh Chiêu Đệ xua tay:
“Không phiền đâu. Nhà đông vui mới thích, dì còn mong cháu ngày nào cũng sang ăn cơm ấy chứ.”
Diệp Tử tiếp lời:
“Đúng đấy, cậu không biết chứ ở nhà chán muốn chết, mình chỉ mong được đi làm lại nhanh nhanh.”
Mạnh Chiêu Đệ: “Dù chán cũng phải chịu, ông bà xưa có câu ‘thương gân động cốt phải trăm ngày’, công việc của các con lại phải di chuyển nhiều, nếu để lại di chứng sau này thì khổ lắm.”
“Hay là con muốn thành người khập khiễng thật à?”
Diệp Tử bĩu môi, không dám nói thêm.
Lạc Ninh vỗ nhẹ tay bạn:
“Nghe lời dì đi, nghỉ ngơi thêm ít hôm nữa. Với tình trạng hiện tại, cậu chưa thể đi làm lại được đâu.”
Cơm vừa được bưng lên, cô lại niềm nở mời Lạc Ninh ăn nhiều một chút.
Ăn xong, Lạc Ninh cùng Diệp Tử vào phòng ngủ trưa.
Vừa vào phòng, đóng cửa lại, Lạc Ninh hỏi:
“Trì Húc có liên lạc gì không?”
Diệp Tử lắc đầu:
“Kể từ hôm anh ấy nói phải đi làm nhiệm vụ, từ đó đến giờ không có một tin tức gì nữa.”
Thấy bạn mình buồn rầu, Lạc Ninh chỉ biết an ủi:
“Đừng lo, anh ấy nhất định sẽ bình an trở về.”
Diệp Tử cố gượng cười:
“Giờ thì mình hiểu cảm giác của cậu năm xưa rồi. Khi một người bỗng dưng mất liên lạc, cảm giác lo lắng thật sự rất khủng khiếp. Mình sợ lắm, sợ rằng Trì Húc cũng sẽ giống Lục Thừa Uyên nhà cậu, mất tăm mất tích vài năm mới quay lại.”
“Mình không dám tưởng tượng… nếu thật sự như thế thì mình chịu không nổi mất.”
Lạc Ninh mỉm cười động viên:
“Thật ra cũng không sao đâu. Quan trọng là đừng để tâm quá nhiều. Bây giờ cậu đang nghỉ làm, nên đầu óc rảnh rỗi mới hay nghĩ linh tinh. Đợi đi làm lại, bận rộn rồi sẽ chẳng có thời gian nghĩ ngợi nữa đâu.”
Bạn đang đọc truyện tại . Chúc vui vẻ!!!
Diệp Tử cúi đầu:
“Chỉ mong anh ấy sớm quay lại.”
…
Chiều hôm đó tan làm, Lục Thừa Uyên lái xe tới đón Lạc Ninh, đưa cô về nhà cũ ăn tối.
Về đến nơi, Lạc Ninh mới biết là bà nội gọi cô về để xác định phong cách trang trí nội thất và chọn đồ đạc.
Sau khi ăn tối cùng hai ông bà xong, Lạc Ninh kéo Lục Thừa Uyên ngồi chọn trong các phương án mà công ty thiết kế đã gửi.
Cả hai có gu thẩm mỹ giống nhau, cùng chọn phong cách đơn giản.
Đồ nội thất thì chọn tông màu đen trắng.
Xác định xong xuôi, Lục Thừa Uyên nói với bà nội:
“Nội à, nhân tiện lần này sửa nhà, mình làm thêm một phòng trẻ con luôn nhé.”
Dương Thái Liên nhìn ông nhà Lục Tân Quân, ánh mắt đầy phấn khích:
“Lạc Ninh có tin vui rồi hả?”
Lạc Ninh liền nhéo Lục Thừa Uyên một cái, cười đáp:
“Bà nội, chưa đâu ạ. Bọn cháu mới có kế hoạch thôi. Hôm nay cháu đưa anh ấy đi khám tổng quát rồi, cháu cũng mới khám cách đây không lâu, hai đứa đều khỏe mạnh, nhóm máu cũng giống nhau.”
Lục Thừa Uyên khoác tay lên vai vợ:
“Nên chỉ cần bọn cháu cố gắng một chút, chắc chắn sẽ sớm có tin vui thôi ạ.”
Dương Thái Liên nhìn cặp vợ chồng trẻ mà lòng vui như mở hội.
“Thừa Uyên nói đúng đấy. Chỉ cần chịu khó một chút là sẽ có tin mừng thôi. Mai bà đi sắc thuốc bổ cho hai đứa.”
Lục Thừa Uyên: “Bà nội, cháu khỏe như vâm, không cần thuốc đâu. Bà chuẩn bị cho Ninh Ninh là được rồi.”
Lạc Ninh ngượng ngùng trừng mắt nhìn anh, mặt đỏ bừng.
Lục Thừa Uyên lại không chút ngại ngần, trêu chọc:
“Em là bác sĩ cơ mà, sao lại ngại ngùng vậy? Ông bà nội đều từng trải rồi, có gì phải ngại?”
Dương Thái Liên cũng cười:
“Phải đấy Ninh Ninh, đừng xấu hổ.” – bà nói rồi bỗng đỏ mắt – “Tốt quá rồi. Bà cứ tưởng đời này chẳng được bế chắt nữa.”
Lục Tân Quân: “Được rồi, việc vui thì đừng khóc. Bọn trẻ tự biết sắp xếp.”
Dương Thái Liên nắm tay Lạc Ninh:
“Ninh Ninh à, bà biết công việc của hai đứa rất bận, cháu chịu chuẩn bị sinh con, ông bà thật sự vui lắm, cũng cảm kích cháu nữa.”
Dương Thái Liên nắm tay Lạc Ninh đầy chân thành:
“Cháu cứ yên tâm, sau này nếu sinh con xong mà muốn tiếp tục đi làm, thì cứ giao bé cho bà. Bà sẽ thuê thêm vài người giúp việc để chăm sóc bé thật chu đáo, cháu đừng lo gì hết.”
Lạc Ninh vỗ nhẹ tay bà, mỉm cười đáp:
“Cháu không lo đâu ạ, vì còn có bà nội cháu nữa mà. Đến lúc đó có thể đón bà cháu sang sống cùng, vừa giúp chăm em bé, vừa có người trò chuyện với bà nội nữa.”
Dương Thái Liên vui vẻ nói:
“Nếu bà nội cháu chịu dọn sang đây sống cùng thì tốt quá. Cả nhà quây quần đông đủ mới là điều bà mong muốn nhất. Thật ra, điều bà khao khát nhất chính là một mái ấm đông vui, ấm áp.”
Lục Tân Quân tiếp lời:
“Bà xem, giờ Thừa Uyên và Lạc Ninh cũng tính chuyện quay về ở với mình rồi còn gì. Ngày mai bà gọi bên thiết kế đến sửa sang lại căn nhà đi. Ngoài phòng ngủ chính thì làm luôn thêm phòng trẻ con nữa.”
“Nhớ dặn quản gia Lưu giám sát sát sao, toàn bộ vật liệu sử dụng phải an toàn, đạt tiêu chuẩn môi trường. Trước khi hai đứa chuyển về phải kiểm tra cẩn thận, đặc biệt là phòng em bé, không được qua loa đâu.”
Dương Thái Liên: “Ông yên tâm, chuyện này tôi sẽ đích thân theo dõi.”
…
Rời khỏi nhà cũ, Lục Thừa Uyên tiện đường đưa Lạc Ninh đi thăm bà nội Lý Hương Cúc.
Thấy hai vợ chồng đến, Lý Hương Cúc và ông Ngưu vui mừng khôn xiết, vội vã đun nước pha trà, chuẩn bị trái cây tiếp đãi.
Lạc Ninh nhân dịp kể cho bà nghe chuyện hai vợ chồng đang chuẩn bị sinh con.
Lý Hương Cúc nghe xong thì vui mừng khôn xiết, nắm tay cháu gái không buông:
“Có con sớm tốt cho sức khỏe của cháu. Phụ nữ sinh con sớm thì hồi phục nhanh, sau này nếu muốn sinh đứa thứ hai, thứ ba cũng thuận lợi.”
Lạc Ninh gật đầu đồng tình:
“Cháu cũng nghĩ vậy, sớm muộn gì cũng phải sinh, chi bằng sinh sớm còn khỏe hơn.”
Lý Hương Cúc cảm thấy rất an lòng:
“Cháu nghĩ được như vậy là tốt rồi.”
Thật ra, Lạc Ninh không nói hết lòng mình với bà.
Cô muốn có con sớm không chỉ vì sức khỏe, mà còn vì nghĩ tới tuổi tác của bà nội cô, của ông bà nội Lục Thừa Uyên—đều đã cao tuổi.
Cô không muốn để ba người lớn ấy mang theo tiếc nuối mà rời đi.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?