*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Thừa Uyên thở phào một hơi:
“Kịp rồi, nhưng cái giá không nhỏ đâu.”
Lạc Ninh nhíu mày nhìn anh:
“Cái giá?”
Lục Thừa Uyên mới giải thích:
“Ba của Diệp Tử chở cô ấy đến đó. Nghe nói lúc xuống lầu, Diệp Tử bị ngã từ cầu thang, sưng cả mắt cá chân.”
Lạc Ninh thở dài:
“Con bé này, sao lại bất cẩn thế… Mà chú Diệp cũng chịu giúp à?”
Lục Thừa Uyên gật đầu:
“Ừ, Diệp Tử tỏ tình với Trì Húc rất chân thành, bảo cậu ấy nhất định phải sống trở về để cưới cô ấy. Điều đó đã khiến chú Diệp xúc động, nên mới nói với Trì Húc rằng: cậu ấy nhất định phải lành lặn mà trở về.”
“Nếu không, ông ấy thà gửi Diệp Tử vào chùa, chứ không gả cô ấy cho cậu ấy.”
Lạc Ninh bật cười:
“Thật ra chú Diệp rất yêu thương Diệp Tử. Em biết chắc, cuối cùng chú ấy sẽ nhượng bộ vì hạnh phúc của con gái. Nếu không, em cũng chẳng dám ‘mách lẻo’ đâu.”
Lục Thừa Uyên vòng tay ôm eo vợ:
“Nhắc đến chuyện ‘mách lẻo’, chúng ta nên bàn xem xử phạt em thế nào đây.”
Lạc Ninh ngẩn người, nhìn vào đôi mắt đầy ý trêu chọc của anh.
Cô đưa tay đẩy nhẹ anh:
“Anh tối qua ngủ không ngon, sáng lại dậy sớm như vậy… không nghỉ một chút sao?”
“Anh không cần, anh còn sung sức lắm.” – Lục Thừa Uyên nói rồi bế bổng cô lên, bước ra ngoài.
Anh đặt cô xuống chiếc giường mềm mại.
Lạc Ninh vòng tay ôm cổ anh, khẽ nhắc:
“Canh giờ cho chuẩn, đừng để trễ đấy.”
Lục Thừa Uyên cúi xuống hôn lên má cô:
“Còn sớm, chúng ta còn hai tiếng. Anh đã mua sẵn bữa sáng rồi.”
Lạc Ninh không nói nữa, chủ động giúp Lục Thừa Uyên cởi áo…
Một trận “vận động” kéo dài suốt một tiếng rưỡi, chỉ để lại nửa tiếng cho họ tắm rửa và ăn sáng.
Lạc Ninh vừa cắn bánh bao vừa trợn mắt giận dữ nhìn anh.
Lục Thừa Uyên thì với vẻ mặt vô cùng hài lòng, từ tốn ăn quẩy, thỉnh thoảng lại uống một hớp sữa đậu nành.
Lạc Ninh đá văng dép, cố tình dùng chân khều vào bắp chân anh.
Lục Thừa Uyên liếc nhìn cô, cảnh cáo:
“Nếu em muốn trễ giờ thì cứ tiếp tục, anh không ngại làm thêm hiệp nữa đâu.”
Lạc Ninh lập tức ngoan ngoãn rút chân về, hỏi:
“Ông bà nội có đồng ý cho bọn mình dọn về sống cùng không? Anh cả liệu có ý kiến gì không?”
Lục Thừa Uyên:
“Ông bà còn mừng không hết ấy chứ. Còn về anh cả, chẳng cần bận tâm đến ý anh ấy. Từ nhỏ anh đã sống với ông bà, căn nhà đó chính là nhà của anh, anh dọn về nhà mình thì anh ấy chẳng có quyền nói gì cả.”
Lạc Ninh gật đầu, cúi xuống uống sữa đậu nành.
Lục Thừa Uyên đặt quẩy xuống, cầm điện thoại gọi cho bà nội.
Bên kia bắt máy rất nhanh:
“Thừa Uyên à, chào buổi sáng.”
Lục Thừa Uyên bật loa ngoài:
“Chào buổi sáng, bà nội. Có chuyện này cháu muốn hỏi ý ông bà một chút.”
Dương Thái Liên:
“Chuyện gì vậy?”
Lục Thừa Uyên:
“Cháu muốn dọn về sống chung với ông bà, cùng với Lạc Ninh, tiện thể chăm sóc hai người.”
Dương Thái Liên vui mừng khôn xiết:
“Thật hả? Đừng lừa bà già này đấy. Lạc Ninh đồng ý chứ? Cháu hỏi qua ý nó chưa?”
Lục Thừa Uyên:
“Dĩ nhiên rồi ạ, cô ấy còn vui hơn cả cháu.”
Dương Thái Liên:
“Tốt quá rồi! Bà sẽ nói với quản gia Lưu tìm người sửa sang lại phòng cho hai đứa, dùng vật liệu thân thiện môi trường. Cùng lắm một tháng là xong, sửa xong rồi hãy dọn về.”
Lục Thừa Uyên:
“Vâng. Bà nội, nếu được thì quá trình sửa nhà bà trao đổi thêm với Lạc Ninh nhé. Cô ấy làm chủ là được rồi.”
Dương Thái Liên:
“Yên tâm, bà hiểu mà. Tất nhiên là phải theo ý con bé rồi.”
Lục Thừa Uyên:
“Vậy cháu cúp máy nhé, bọn cháu phải đi làm.”
Dương Thái Liên:
“Được, đi làm đi. Lát nữa bà gọi lại cho Lạc Ninh.”
Cúp máy xong, Lục Thừa Uyên quay sang vợ:
“Nghe rồi đấy, bà nội vui lắm. Chuyện sửa sang cứ để em và bà bàn.”
Bạn đang đọc truyện tại . Chúc vui vẻ!!!
Lạc Ninh khẽ cười:
“Em biết rồi.”
Trên đường đến bệnh viện, Lạc Ninh nhận được tin nhắn từ Diệp Tử.
Cô gửi kèm bức ảnh mắt cá chân sưng to như móng heo, ghi chú:
“Mình xin nghỉ ba ngày, tạm thời không đi làm được đâu.”
Lạc Ninh cau mày nhìn ảnh, trả lời:
“Được rồi, trưa tan làm mình ghé qua xem, đến lúc đó nói chuyện tiếp.”
Diệp Tử:
“Hi hi, okie chị em ơi, để mình bảo mẹ làm thêm vài món ngon, cậu qua ăn trưa luôn nha.”
Đọc tin nhắn của Diệp Tử, Lạc Ninh cũng cảm nhận được tâm trạng cô ấy đang rất vui.
Quả nhiên, tình yêu chính là liều thuốc điều chỉnh cảm xúc tốt nhất.
Lạc Ninh:
“Được, trưa gặp.”
Diệp Tử:
“Trưa gặp!”
Lục Thừa Uyên vừa lái xe vừa liếc sang:
“Diệp Tử hả?”
Lạc Ninh:
“Ừ, cô ấy xin nghỉ ba ngày, trưa em sẽ ghé nhà cô ấy. Cô ấy bảo em ở lại ăn trưa luôn.”
Lục Thừa Uyên:
“Gọi xe mà đi nhé, đừng tiết kiệm. Dùng thẻ lương của anh đi.”
Lạc Ninh nghiêng đầu mỉm cười trêu chọc:
“Tuân lệnh, đội trưởng Lục. Em nhất định sẽ tiêu thật tốt tiền lương của anh.”
Khóe môi Lục Thừa Uyên khẽ nhếch, đầy hài lòng.
Buổi sáng hôm ấy, khi Lạc Ninh đến bệnh viện không lâu thì Tề Gia Hằng dẫn theo giáo sư William đến chào tạm biệt cô.
Giáo sư William có vẻ rất xúc động, ông nắm lấy tay Lạc Ninh, nói:
“Bác sĩ Lạc, xin hãy thay tôi gửi lời xin lỗi đến Ngụy sư phụ. Tôi không nên nghi ngờ tay nghề của ông ấy. Nếu không phải vì bệnh viện bên tôi gọi về gấp, tôi thật sự rất muốn ở lại bái ông ấy làm thầy.”
“Sau này nếu có dịp, tôi nhất định sẽ quay lại. Đến lúc đó, tôi sẽ đích thân xin lỗi ông ấy.”
Tề Gia Hằng giúp giải thích:
“Giáo sư William tối qua nhận được điện thoại từ bệnh viện bên kia, có một ca cấp cứu cần thầy ấy về mổ. Giờ tôi phải đưa thầy ấy ra sân bay. Về sau tôi sẽ thay mặt thầy ấy đến xin lỗi Ngụy sư phụ.”
Lạc Ninh nhẹ nhàng vỗ tay Giáo sư William, an ủi:
“Giáo sư, sư phụ tôi sẽ không để bụng đâu ạ. Chúng tôi trước đây cũng chưa hiểu nhiều về châm cứu, có nghi ngờ là điều khó tránh. Sau này nếu ngài có thời gian, rất hoan nghênh ngài quay lại Bắc Lĩnh.”
Giáo sư William cảm động nói:
“Tôi rất thích Bắc Lĩnh, và vô cùng cảm ơn chồng cô đã mời tôi tới đây. Tôi không kịp chào anh ấy trực tiếp, phiền cô thay tôi nhắn lại, sau này có dịp chúng ta sẽ gặp lại.”
Lạc Ninh mỉm cười:
“Được ạ, Giáo sư William, chúc ngài lên đường bình an. Chúng tôi đợi ngài quay lại.”
Lúc ấy, Lạc Ninh hoàn toàn không ngờ rằng chẳng bao lâu sau, Giáo sư William lại một lần nữa được mời trở lại Bắc Lĩnh để cứu người.
Tề Gia Hằng liếc nhìn cô, hơi áy náy nói:
“Xin lỗi bác sĩ Lạc, bọn tôi đang vội.”
Sau đó anh cùng Giáo sư William rời đi.
Do có bệnh nhân cấp cứu mới vào, Lạc Ninh lập tức quay người đi xử lý công việc.
…
Cùng lúc đó, Lục Thừa Uyên vừa giúp đưa Ngụy sư phụ về nhà Trì Húc xong thì quay lại đơn vị.
Vừa bước vào cửa, Liêu Kiệt đã tiến tới, vẻ mặt phấn khởi:
Lục Thừa Uyên ngạc nhiên:
“Người nhà? Ai vậy?”
Liêu Kiệt:
“Trừ Đổng Hướng Dương ra, tất cả đều đến cả rồi: ba mẹ anh ta, anh trai, vợ con cũng có mặt.”
Lục Thừa Uyên:
“Họ tự đến à? Không báo cho Đổng Hướng Dương biết?”
Liêu Kiệt gật đầu:
“Vâng, nghe nói Đổng Hướng Dương bảo họ về quê tránh sóng gió, nhưng giữa đường họ quay lại, đến thẳng cục. Trước đó vợ anh ta nghe lén được cuộc điện thoại, nghe thấy từ “Phân cục Nam Thành”.”
“Sáng nay lúc em đến, vừa vặn gặp họ ở tầng một. Họ cũng không biết tìm ai, ở phòng tiếp dân nói không rõ. Em hỏi kỹ thì mới biết là người nhà của Đổng Hướng Dương nên dẫn họ lên đây.”
“Em còn ghé căng-tin mua chút bữa sáng cho họ, bảo họ vừa ăn vừa đợi anh trong phòng họp.”
Lục Thừa Uyên vừa đi về phía phòng họp vừa hỏi:
“Sao không gọi điện cho tôi?”
Liêu Kiệt:
“Họ không cho. Nói sợ làm phiền anh, đợi anh đến rồi mới nói. Họ bảo không về quê nữa.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?