🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 264: Diệp Tử nhận ra mình đã yêu Trì Húc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh đang cau mày, điện thoại bỗng reo lên.

Cô cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường để xem, là Diệp Tử gửi đến một tin nhắn.

Diệp Tử nhắn ngắn gọn: Mình và Trì Húc chia tay rồi.

Lạc Ninh lập tức gọi video cho cô ấy.

“Chưa ngủ à?” – Diệp Tử bắt máy, đôi mắt hơi đỏ, giọng cũng khàn đặc.

Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Tử, Lạc Ninh mới cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Lạc Ninh hỏi ngay: “Sao thế? Tại sao lại chia tay?”

Diệp Tử hít mũi một cái: “Vì tương lai. Có một cơ hội được cử đi học tập ở nơi khác, nếu thể hiện tốt thì có thể được thăng chức.”

Lạc Ninh thấy lạ: “Mình cảm thấy Trì Húc không phải kiểu người sẽ vì tương lai mà từ bỏ tình yêu…”

Diệp Tử nói: “Cho nên sự thật chứng minh, đừng bao giờ dễ dàng tin lời đàn ông, không thì tự vả vào mặt mình lúc nào không hay.”

Lạc Ninh im lặng mấy giây: “Cậu ổn chứ?”

Diệp Tử cố tỏ ra thờ ơ: “Không sao, thiên hạ này đâu phải chỉ có mình anh ta là đàn ông, bà đây không đến mức vì một người đàn ông mà sống dở chết dở.”

Lạc Ninh hiểu rõ Diệp Tử miệng thì cứng, nhưng lòng thì mềm, nếu không thì đã chẳng khóc sưng cả mắt thế kia.

Cô không vạch trần, chỉ nhẹ giọng an ủi: “Chồng mình vừa mới về, đang đi tắm, lát nữa mình sẽ hỏi anh ấy xem rốt cuộc là chuyện gì.”

Diệp Tử nói: “Không cần đâu, bọn mình chia tay rồi. Trì Húc còn nói sau này đừng liên lạc nữa.”

Lạc Ninh: “…”

Diệp Tử tiếp: “Thôi nhé, ngủ sớm đi. Mình chỉ báo một tiếng, sau này đừng nhắc đến tên gã đàn ông khốn đó trước mặt mình nữa.”

Nói xong, Diệp Tử ngắt luôn cuộc gọi video.

Lạc Ninh cầm điện thoại, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Mọi chuyện quá đột ngột.

Dựa vào hiểu biết của cô về Trì Húc, anh ấy không phải người sẽ vì tiền đồ mà bỏ rơi bạn gái.

Lục Thừa Uyên tắm xong bước ra, liền thấy vợ mình đang trừng mắt tức giận.

Anh có chút khó hiểu, lúc anh vào tắm chẳng phải cô vẫn bình thường sao?

“Trì Húc phải ra ngoài tỉnh học à?” – Lạc Ninh chất vấn.

Lục Thừa Uyên lúc này mới đoán được chuyện gì. Chắc là Trì Húc đã nói chia tay với Diệp Tử rồi.

Vì chuyện này cần được giữ bí mật, anh cũng không thể nói thật với Lạc Ninh.

Lục Thừa Uyên chỉ đáp: “Ừ.”

Lạc Ninh hơi bất ngờ: “Vậy thật sự là Trì Húc vì tương lai mà bỏ rơi Diệp Tử sao?”

Lục Thừa Uyên: “Ừ.”

Lạc Ninh tức tối: “Đúng là đồ tồi, em còn tưởng anh ta không phải loại người như vậy, không ngờ…”

Cô đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Thừa Uyên.

“Vậy còn anh thì sao?”

Lục Thừa Uyên không ngờ cô lại chuyển mũi nhọn sang anh.

“Anh?”

Lạc Ninh nghiến răng: “Đúng, sau này anh có vì tiền đồ hay lợi ích gì đó mà ly hôn với em không?”

Lục Thừa Uyên bật cười, bước tới ôm lấy vợ: “Không đâu, với anh, em luôn là ưu tiên hàng đầu.”

Lạc Ninh giãy dụa: “Anh nói vậy vì chưa gặp phải cám dỗ thôi.”

Lục Thừa Uyên bật cười, khẽ bóp mũi cô.

“Em chính là cám dỗ lớn nhất của anh rồi, trên đời này không có gì hấp dẫn hơn em được nữa.”

Mặt Lạc Ninh lập tức đỏ bừng.

Lục Thừa Uyên kéo cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:

“Đừng giận nữa. Chuyện của Trì Húc có chút phức tạp, em cũng biết mà, cho dù cậu ấy có ở lại, nhà Diệp Tử cũng chưa chắc chấp nhận mối quan hệ này. Đứng từ góc độ của cậu ấy, chọn tương lai là điều hợp lý.”

Lạc Ninh lập tức thấy rầu rĩ, chu môi buồn bực.

Lời của Lục Thừa Uyên không sai, không thể trách mỗi Trì Húc, Diệp Tử cũng có phần.

Có lẽ vì Diệp Tử vẫn luôn do dự, khiến Trì Húc cảm thấy hai người không có hy vọng, nên mới chọn con đường có khả năng cao hơn.

Lục Thừa Uyên nghiêng người, hôn nhẹ lên má cô.

“Anh đảm bảo, dù gặp phải cám dỗ nào cũng sẽ không bị lung lay.”

Lạc Ninh quay sang nhìn anh.

Cô tin anh, bởi họ từng cùng nhau trải qua sinh tử.

Là từ cõi chết trở về.

Cô dụi đầu vào ngực anh, khẽ nói:

 

“Từ giờ em sẽ không thèm để ý đến Trì Húc nữa. Anh ta dám làm tổn thương chị em của em.”

Ánh mắt Lục Thừa Uyên trở nên buồn bã: “Cậu ấy sắp rời Bắc Lĩnh rồi, không biết khi nào mới trở lại.”

Có lẽ… sẽ không quay về nữa.

Lạc Ninh không nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt anh.

Cô bực bội đáp: “Vậy càng tốt, nếu để em gặp lại, em không dám chắc sẽ không đánh anh ta một trận.”

Lục Thừa Uyên mỉm cười: “Thôi không nói nữa, ngủ sớm đi, dạo này em cũng mệt rồi phải không?”

Lạc Ninh chống người dậy: “Em thì không sao, là anh mới đúng. Làm thêm nhiều như vậy, có thể xin nghỉ để nghỉ ngơi không?”

Lục Thừa Uyên: “Anh ổn, thể lực anh tốt.”

Lạc Ninh: “Thể lực tốt đến đâu cũng không chịu nổi làm việc quá sức.”

Ánh mắt Lục Thừa Uyên nhìn cô đầy ẩn ý, khóe môi cong lên: “Nói đến chuyện hao sức… hình như chúng ta cũng lâu rồi chưa ‘hao’ nhỉ?”

Lạc Ninh nghe ra ẩn ý trong lời anh, mặt đỏ ửng.

Cô mím môi: “Tắt đèn ngủ đi.”

Lục Thừa Uyên bật cười, cầm điều khiển tắt đèn chính trong phòng, chỉ để lại một đèn ngủ nhỏ.

Lạc Ninh kéo chăn trùm kín người.

Ngay sau đó, Lục Thừa Uyên cũng chui vào, cơ thể nóng bỏng áp sát lấy cô…

Đêm đó, cả Trì Húc và Diệp Tử đều trằn trọc không ngủ.

Diệp Tử tưởng rằng bản thân vẫn còn dửng dưng với mối quan hệ này.

Nhưng đến lúc này mới nhận ra, từ lúc nào không hay, cô đã yêu Trì Húc mất rồi.

Đúng như người ta thường nói: có không biết trân trọng, mất rồi mới biết đau lòng.

Diệp Tử cảm thấy bản thân sắp phát điên.

Nhưng lòng tự trọng quá lớn không cho phép cô cúi đầu chủ động đi tìm Trì Húc.

Sáng sớm hôm sau, khi ba mẹ còn chưa thức dậy, cô đã rời nhà.

Lái chiếc siêu xe của mình, cô lao ra đường, phóng như bay…

Cuối cùng, Diệp Tử dừng xe ở một bãi đất trống rồi bật khóc một trận.

Còn Trì Húc, vì trằn trọc không ngủ được nên dậy rất sớm, chuẩn bị nấu cháo cho ba mẹ.

Anh không biết nấu món xào, nhưng nấu cháo thì còn làm được.

Đứng trước bếp, nước mắt anh rơi lúc nào không hay.

Mãi đến khi mẹ anh chạy vào tắt bếp, anh mới nhận ra nồi cháo sôi trào, làm tắt luôn lửa gas.

Hạ Bình Xuân đẩy con trai ra, tay cầm khăn lau sạch phần cháo tràn ra bếp, vừa làm vừa trách:

“Nếu mẹ dậy muộn chút nữa thì chắc đời này cũng không dậy được nữa đâu. Con muốn hại chết mẹ với ba con à? Mau ra ngoài đi, phát cái gì điên thế? Tự dưng chạy vào bếp phá phách là sao?”

Trì Húc cười cười với mẹ: “Xin lỗi mẹ, con chỉ muốn nấu bữa sáng cho ba mẹ thôi.”

Hạ Bình Xuân nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con trai, lòng chợt nhói lên.

Bà cố ý gắt: “Ra ngoài! Ai cần con nấu sáng chứ? Nếu thật sự thương ba mẹ, thì mau cưới vợ về, rồi sinh cho mẹ một đứa cháu mập mạp.”

“Con nhìn thằng Tiểu Trương tầng dưới mà xem, nó còn nhỏ hơn con ba tuổi, mà con nó sau Tết là đi mẫu giáo rồi đó!”

Trì Húc gượng cười, đùa lại: “Mẹ, hay là con nói với Tiểu Trương, bảo nó nhận mẹ làm mẹ nuôi nhé?”

Hạ Bình Xuân lườm con một cái: “Cút! Ra ngoài mua mấy cây dầu cháo quẩy về!”

Trì Húc hỏi: “Mẹ có muốn ăn thêm vài cái bánh bao nhân thịt không?”

Hạ Bình Xuân đáp: “Tùy con, mẹ với ba con ăn gì cũng được.”

Trì Húc: “Vậy con đi liền đây.”

Trì Húc quay vào phòng lấy điện thoại và ví, tiện tay kiểm tra xem có cuộc gọi hay tin nhắn nào không.

Không thấy gì cả, anh thoáng thất vọng.

Anh còn tưởng Diệp Tử sẽ gọi đến chất vấn.

Xem ra cô ấy đã thật sự chấp nhận chia tay, cũng không níu kéo.

Trì Húc cười khổ. Đó đúng là con người của Diệp Tử – một cô gái phóng khoáng.

protected text

 

Lúc này, Diệp Tử đang dừng xe ở ven đường, ngay gần cổng khu nhà Trì Húc.

Vừa thấy Trì Húc bước ra khỏi khu nhà, cô giật mình co người lại, giống như một chú rùa rụt cổ, vội vàng cúi thấp đầu trốn đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...