*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Ninh lắc nhẹ tay Ngụy sư phụ.
Chân thành nói: “Sư phụ, ngài đừng nói như vậy. Ngài đâu phải người ích kỷ, ngài chỉ là bề ngoài có vẻ lạnh lùng thôi, chứ thật ra trong lòng ngài rất nhiệt huyết và nhân hậu.”
Ngụy Tông nói: “Lạc Ninh à, để ta nói hết đã. Trước đây ta luôn nghĩ cha con mất vì tai nạn xe, không ngờ ông ấy lại chết khi đang cứu người. Con xem, đến phút cuối cùng ông ấy vẫn đang làm việc tốt.”
“Còn ta thì sao? Ta rõ ràng có thể dùng kỹ năng châm cứu để giúp nhiều người hơn, vậy mà lại giấu đi không dùng đến. Con nói xem, chẳng phải ta quá ích kỷ sao? Ta nên học theo cha con.”
“Ta muốn mở một tiệm châm cứu, cố gắng giúp được càng nhiều người càng tốt, nhất là những người không có tiền chữa bệnh, hoặc những người như ba của Trì Húc – những anh hùng âm thầm hy sinh vì nhân dân.”
Lục Thừa Uyên xen vào: “Cháu ủng hộ Ngụy sư phụ. Nếu ngài thực sự muốn mở tiệm châm cứu, mọi việc liên quan có thể giao cho cháu. Dưới danh nghĩa cháu có mấy mặt bằng rất phù hợp.”
“Chỉ cần tìm người sửa sang lại một chút là có thể khai trương. Việc sửa chữa cũng để cháu lo, ngài chỉ cần chờ hoàn thiện rồi tới khám bệnh là được. Tuyển nhân sự cháu cũng sẽ lo liệu.”
Ngụy Tông gật đầu: “Được, vậy thì chúng ta hợp tác. Lợi nhuận tôi lấy hai phần, các cậu tám phần, các cậu lo vận hành, tôi lo cứu người, như vậy có được không?”
Lục Thừa Uyên: “Ngài đã giúp cháu rất nhiều, lợi nhuận cháu không lấy, đều để ngài hưởng.”
Ngụy Tông lắc đầu: “Không được… vậy thì để cho Lạc Ninh đi.”
Lạc Ninh trợn mắt: “Vậy không được đâu, con chẳng làm gì cả, sao lại hưởng lợi nhiều thế.”
Lục Thừa Uyên cười: “Em là vợ anh. Vậy thế này đi, chia đôi, một nửa cho Ngụy sư phụ, một nửa cho em.”
Trì Húc vỗ tay: “Tôi thấy vậy là hợp lý đấy. Chúc mừng Lạc Ninh và Ngụy sư phụ nhé.”
Lục Thừa Uyên: “Ngụy sư phụ, nếu ngài không có ý kiến, vậy cháu sẽ bảo người đi tìm mặt bằng, đến khi có danh sách thì chúng ta cùng đi xem.”
Lạc Ninh kéo áo Lục Thừa Uyên: “Anh có nhiều mặt bằng lắm à?”
Lục Thừa Uyên: “Cũng không nhiều, trong thành phố tầm hơn mười chỗ. Anh phải bảo người kiểm tra xem chỗ nào có thể dọn được.”
Lạc Ninh kinh ngạc: “Anh đúng là chủ nhà ẩn danh!”
Lục Thừa Uyên cười: “Để sau này sang tên cho em vài chỗ, để em làm ‘bà chủ cho thuê nhà’, chịu không?”
Lạc Ninh: “Em không cần đâu. Công việc ở bệnh viện đã đủ bận rồi, hơn nữa em còn muốn làm thêm vài năm nữa.”
Nhân cơ hội đó, Lục Thừa Uyên hỏi: “Ông nội muốn công khai thân phận của chúng ta. Anh nói phải hỏi ý em trước.”
Lạc Ninh phản đối: “Đừng, tuyệt đối đừng công khai. Nếu công khai, chắc chắn chẳng còn ngày tháng yên ổn đâu. Em thấy hiện tại như vậy rất tốt, có gì phải công khai đâu?”
“Nếu công khai, công việc của anh cũng bất tiện đúng không? Anh sẽ nghỉ việc sao?”
Lục Thừa Uyên: “Tạm thời chưa định nghỉ. Vậy thì để sau hãy nói, trước mắt cứ giữ nguyên hiện trạng. Mình đi ăn tối trước nhé?”
Trì Húc: “Đúng rồi, đi ăn thôi. Thừa Uyên, hôm nay cậu phải đãi đấy.”
Lục Thừa Uyên: “Được, tôi mời. Mình tìm đại một quán gần đây ăn tạm trước, hôm khác tôi sẽ mời ông bà nội, mọi người cùng ăn một bữa thịnh soạn. Hôm nay muộn quá rồi, ăn nhẹ trước đã.”
Ngụy Tông: “Được, đi ăn thôi. Vừa ăn vừa bàn thêm chuyện mở tiệm châm cứu, ta còn vài ý tưởng muốn trao đổi.”
Lục Thừa Uyên lái xe đưa ba người tới một nhà hàng gần đó, chọn một phòng riêng để ăn tối.
Trong bữa ăn, Ngụy Tông trình bày toàn bộ kế hoạch mở tiệm châm cứu.
Lục Thừa Uyên lập tức gọi điện cho ông nội, bảo ông sắp xếp trợ lý chủ tịch – Tề Thuần – phối hợp lo liệu chuyện mở tiệm.
Lục Tân Quân vô cùng ủng hộ, hẹn với Lục Thừa Uyên sẽ sắp xếp thời gian để gặp mặt Ngụy sư phụ tại trụ sở Tập đoàn Đức Khang.
Ăn xong, Lục Thừa Uyên đưa Trì Húc về nhà, sau đó là Ngụy sư phụ.
Cuối cùng, anh cùng Lạc Ninh trở về nhà.
Cả hai cùng tắm bồn.
Bạn đang đọc truyện tại . Chúc vui vẻ!!!
“Tại sao anh không nói sự thật với em? Anh nên nói sớm, như vậy có lẽ em đã nhớ lại từ trước, sớm chỉ điểm được hung thủ, khỏi phải đợi đến bây giờ.”
Lục Thừa Uyên: “Anh không muốn em phải nhớ lại ký ức kinh hoàng đó. Nó gây tổn thương quá lớn cho em.”
Lạc Ninh cảm động, sống mũi cay cay: “Khi đó em còn nhỏ, nhưng giờ em không còn là người yếu đuối nữa rồi.”
Lục Thừa Uyên tựa đầu vào mái tóc cô: “Còn một lý do nữa … anh sợ mất em.”
Lạc Ninh khó hiểu: “Vì sao?”
Lục Thừa Uyên: “Vì ba em đã chết để cứu anh. Anh sợ em sẽ hận anh vì điều đó.”
Lạc Ninh: “Vậy suốt hai mươi ba năm nay, anh vẫn luôn mang gánh nặng đó sống tiếp sao?”
Lục Thừa Uyên: “Ừ, anh không thể tha thứ cho chính mình. Với em, với bà nội em, anh rất áy náy. Ba em dùng mạng mình đổi lấy mạng sống của anh. Với anh là may mắn, nhưng với gia đình em là một bi kịch.”
Lạc Ninh mím môi: “Em chưa từng nghĩ rằng ba dùng mạng mình để cứu anh. Nếu phải trách, thì trách em – chính em là người quyết định để ba đi cứu anh.”
Lục Thừa Uyên: “Ừ, đến giờ anh mới biết, cảm ơn em đã cứu anh.”
Lạc Ninh nghịch ngợm giơ tay anh lên: “Thảo nào anh chịu ‘lấy thân báo đáp’, thì ra là để trả ơn cứu mạng hả?”
Lục Thừa Uyên khẽ cười: “Vậy em cảm động chưa?”
Lạc Ninh bĩu môi: “Nếu anh chuyển hết tài sản và nhà đất sang tên em, thì em sẽ rất cảm động đó.”
Lục Thừa Uyên: “Không thành vấn đề. Ngày mai đưa em đi sang tên luôn. Trước hết chuyển cho em vài mặt bằng cho thuê, chẳng phải em rất ghen tị với Diệp Tử vì có tiền thu nhà sao?”
Lạc Ninh đẩy tay anh ra: “Thôi đi, anh chỉ muốn em giúp quản lý nhà cho thuê thôi đúng không? Em không rảnh!”
Lục Thừa Uyên: “Vậy anh chuyển cho em mấy chục triệu trước làm tiền tiêu vặt nhé?”
Lạc Ninh: “Toàn bộ đều là tiền ông nội cho anh à?”
Lục Thừa Uyên: “Không hoàn toàn. Phần lớn là do anh đầu tư kiếm được. Từ hồi học cấp ba, anh đã theo ông nội học kinh doanh. Đương nhiên, khoản đầu tư đầu tiên là mượn tiền ông nội. Hồi đó mua nhà ở Bắc Lĩnh còn rẻ lắm.”
“Anh mua liền một lúc năm mặt bằng để cho thuê. Sau đó dùng năm mặt bằng đó thế chấp vay tiền, tiếp tục mua thêm nhà và mặt bằng khác. Cứ thế càng mua càng nhiều, lợi nhuận cũng càng lúc càng cao.”
Lạc Ninh: “Vậy rốt cuộc anh có bao nhiêu bất động sản?”
Lục Thừa Uyên: “Phải ngồi lại thống kê mới rõ. Hiện tại, tất cả các tài sản đó do Tề Thuần giúp anh quản lý. Anh chỉ cần ngồi thu tiền, còn lại đều do ông ấy xử lý.”
Lạc Ninh không nói gì thêm, chỉ mân mê tay Lục Thừa Uyên.
Lục Thừa Uyên trầm mặc một lát rồi hỏi: “Em thật sự không giận anh, không oán hận anh sao?”
Lạc Ninh bật lên: “Tất nhiên là giận rồi! Em giận vì anh đã giấu em chuyện này quá lâu. Anh lẽ ra nên nói thật với em sớm hơn.”
Lục Thừa Uyên ôm chặt vợ trong lòng: “Anh xin lỗi. Giờ anh hiểu rồi. Nhưng cũng chưa muộn, vì giờ chúng ta đã trả được thù.”
Lạc Ninh: “Bọn họ có bị xử tử không?”
Lục Thừa Uyên: “Không chắc. Vì vậy, anh phải thu thập thật nhiều bằng chứng. Giờ có em làm nhân chứng, lại có thêm Cao Hồng Lâm. Nếu thuyết phục được Đổng Hướng Dương ra làm chứng nữa thì chúng ta có hy vọng khiến tòa tuyên án tử hình.”
Lạc Ninh xúc động nói: “Vậy thì tốt quá. Như vậy ba em và ba anh cũng có thể yên nghỉ rồi.”
Lục Thừa Uyên: “Ừ, họ có thể yên nghỉ rồi.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?