🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 247: Liêu Kiệt thăm dò Lục Viễn Chinh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thừa Uyên đứng bên cửa sổ văn phòng, dõi theo xe của Lục Viễn Chinh rời khỏi bãi đậu xe của trụ sở cảnh sát.

Anh cầm điện thoại lên, gọi cho đồng nghiệp – Liêu Kiệt.

Liêu Kiệt bắt máy rất nhanh: “Đội trưởng.”

Lục Thừa Uyên: “Anh tôi đang đến khách sạn thu dọn hành lý của hai người kia, cậu giúp tôi giữ lại những vật chứng cần thiết, mấy thứ còn lại thì giao cho anh ta, tiện thể quan sát phản ứng của anh ta.”

“Tôi muốn biết, liệu anh ta có sớm đã biết mẹ tôi và Lưu Văn Bân là kẻ chủ mưu sát hại ba tôi không.”

Liêu Kiệt: “Rõ, đội trưởng, tôi sẽ chú ý quan sát.”

Lúc này, Trì Húc bước vào phía sau Lục Thừa Uyên, nghi hoặc hỏi: “Cậu nghi ngờ anh cậu đã biết từ trước?”

Lục Thừa Uyên quay lại ngồi xuống ghế: “Ừ, anh ta quá bình tĩnh – không giống tác phong của anh ấy trước đây chút nào.”

Trì Húc: “Nếu là trước đây thì sao?”

Lục Thừa Uyên: “Sẽ cãi nhau với tôi, mắng tôi, thậm chí ép tôi thả người phụ nữ đó.”

Trì Húc: “Nghe cũng có lý… Nhưng mà, anh cậu chắc không có dính líu gì đâu nhỉ? Lúc đó anh ta còn nhỏ mà.”

Lục Thừa Uyên: “Nếu có tham gia, anh ta sẽ không bình tĩnh như vậy. Tôi chỉ nghi ngờ anh ta là người biết chuyện từ sớm.”

Hai mươi phút sau, Lục Viễn Chinh cùng trợ lý Đào Thước xuất hiện tại khách sạn.

Vừa bước vào phòng, thấy mấy cảnh sát đang đeo găng tay trắng, bận rộn kiểm tra, thu thập chứng cứ, Lục Viễn Chinh không khỏi thắc mắc – sao Lục Thừa Uyên vẫn bảo anh tới dọn dẹp?

Liêu Kiệt tiến lên chào hỏi: “Chào anh, anh là anh của đội trưởng Lục đúng không? Chúng ta từng gặp ở tổ rồi. Tôi là Liêu Kiệt.”

Lục Viễn Chinh lịch sự gật đầu, cười rồi đưa tay bắt:

“Chào anh, Liêu cảnh quan. Thừa Uyên bảo tôi đến thu dọn hành lý của mẹ tôi và Lưu Văn Bân, rồi trả phòng luôn. Tôi có làm phiền công việc của các anh không?”

Liêu Kiệt bắt tay rồi đáp: “Bọn tôi gần xong rồi, anh có thể vào thu dọn được rồi.”

Lục Viễn Chinh: “Cảm ơn anh.”

Liêu Kiệt: “Không có gì.”

Liêu Kiệt vừa đi theo, vừa quan sát Lục Viễn Chinh thu dọn đồ cá nhân trong phòng.

Anh lân la hỏi chuyện: “Tôi nên xưng hô thế nào nhỉ? Lục tổng?”

Lục Viễn Chinh: “Ồ, tùy anh. Hoặc cứ gọi tôi là anh cả như Thừa Uyên cũng được.”

Liêu Kiệt gật đầu, rồi tiếp lời:

“Đội trưởng Lục trước giờ chưa từng công khai ông nội mình là Chủ tịch Tập đoàn Đức Khang. Tôi cũng mới biết không lâu. Bọn tôi không ai biết anh ấy âm thầm điều tra vụ án của ba mình.”

Vừa nói, Liêu Kiệt vừa âm thầm quan sát biểu cảm của Lục Viễn Chinh.

“Nghe nói anh và mẹ anh quan hệ khá tốt, khi xưa bà ấy đưa anh sang nước ngoài định cư, còn người khác đều ở lại. Vậy anh có biết việc bà ấy đã làm không?”

Ánh mắt Lục Viễn Chinh lập tức trở nên cảnh giác.

“Liêu cảnh quan, mẹ tôi chưa từng nhắc đến chuyện ba tôi bị bắt cóc. Thật ra, trong nhà tôi, chuyện đó là điều cấm kỵ, không ai nhắc đến cả.”

Liêu Kiệt gật đầu: “Tôi hiểu. Chuyện đó với gia đình anh chắc là một cú sốc rất lớn, nhất là với ông bà anh… ai ngờ lại là do mẹ anh gây ra…”

Nói đến đây, anh cố tình dừng lại để Lục Viễn Chinh chen lời.

“Đúng vậy, tôi thật sự không ngờ đó lại là do mẹ tôi làm. Tôi còn chưa được gặp bà, nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ hỏi rõ – tại sao bà lại làm như vậy!”

Lục Viễn Chinh giọng đầy phẫn nộ: “Chỉ cần nghĩ đến việc bà ấy làm với ba tôi…”

Anh ta lắc đầu đau đớn: “Tôi thật sự rất giận. Nên tôi cũng giống Thừa Uyên, hy vọng mẹ tôi phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!”

“Tôi sẽ không viết đơn xin giảm nhẹ hình phạt cho bà ấy. Bà ấy không xứng đáng được tha thứ!”

Liêu Kiệt nhếch môi cười, không nói gì thêm. Anh rời khỏi phòng, rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Thừa Uyên:

 

Liêu Kiệt: “Anh trai anh biết rõ chân tướng. Anh ta đang cố gắng phủi sạch quan hệ với mẹ anh, rất có thể là vì sợ bị liên lụy.”

Lục Thừa Uyên: “Đã hiểu. Cảm ơn cậu.”

Sau khi xác nhận Lục Viễn Chinh đã biết sự thật, Lục Thừa Uyên lập tức gọi cho ông nội – Lục Tân Quân.

Lục Tân Quân bắt máy: “Thừa Uyên à.”

Lục Thừa Uyên: “Ông ơi, Lạc Ninh đã nhớ lại chuyện năm đó rồi. Cô ấy nghe được mẹ con gọi điện trong nhà vệ sinh trạm xăng, nói muốn giết ba cháu. Là cô ấy ép ba cô ấy đi cứu ba con cháu.”

Lục Tân Quân hết sức kinh ngạc: “Vậy… Lạc Ninh có sẵn sàng ra làm chứng không?”

Lục Thừa Uyên: “Tất nhiên. Sáng nay cô ấy đã cùng cháu tới khách sạn bắt mẹ rồi. Anh cháu biết chuyện nhưng không ngăn cản. Ông à, cháu cảm thấy anh cháu đã biết chuyện năm đó.”

Lục Tân Quân giận dữ: “Rất có khả năng. Quan hệ nó với người đàn bà kia tốt như vậy, biết cũng không lạ gì.”

Lục Thừa Uyên: “Vâng, ông chỉ cần biết vậy là được. Cháu chưa vạch trần anh ấy, nhưng cháu nghĩ anh ấy sẽ sớm tìm ông để thể hiện lập trường. Đến lúc đó, ông cứ nghe thôi, đừng quan tâm anh ấy nói gì.”

Lục Tân Quân: “Được rồi. Còn chuyện Lạc Ninh, cháu phải đối xử tốt với con bé. Nói ra thì, mạng cháu là do nó cứu.”

Lục Thừa Uyên mím môi cười: “Cho nên, ông à, cháu lấy thân báo đáp là đúng rồi.”

Lục Tân Quân: “Lạc Ninh là đứa trẻ tốt như vậy, cháu cưới được nó là phúc phần tu tám kiếp mới có. Cả nhà họ Lục ta phải đối xử thật tốt với con bé. Xử lý xong vụ này, chúng ta công khai mối quan hệ của hai đứa đi.”

Lục Thừa Uyên: “Chuyện đó phải hỏi ý Lạc Ninh trước. Cô ấy không thích phô trương, cháu cũng sợ truyền thông sẽ làm phiền cô ấy.”

Lục Tân Quân: “Nói cũng phải. Vậy sau này bàn bạc với nó rồi quyết.”

Lục Thừa Uyên: “Dạ. Cháu cúp máy nhé, còn nhiều việc.”

Lục Tân Quân: “Ừ, lo việc đi.”

Lục Viễn Chinh sau khi thu dọn xong hành lý, bảo Đào Thước đẩy hai vali đi theo nhóm Liêu Kiệt xuống lầu.

Anh ta bước ra đại sảnh, dặn dò quản lý khách sạn làm thủ tục trả phòng.

Sau đó chào tạm biệt nhóm Liêu Kiệt, rồi ra lệnh cho Đào Thước lái xe quay về Tập đoàn Đức Khang.

Vừa ngồi vào xe, Đào Thước vừa khởi động máy vừa nói với Lục Viễn Chinh: “Lục tổng, tôi cảm thấy viên cảnh sát lúc nãy đang dò xét anh đó.”

protected text

 

Đào Thước: “Vâng, Lục tổng. Cách anh xử lý như vậy là đúng đắn.”

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Viễn Chinh đổ chuông.

Anh ta rút máy ra nhìn – là Lê Oanh gọi đến.

Lúc này anh mới chợt nhớ ra, lần đi dạo phố trước hai người đã không vui mà chia tay, từ đó đến nay anh ta chưa chủ động liên lạc lại lần nào.

Do dự vài giây, Lục Viễn Chinh vẫn bắt máy – anh ta muốn nói rõ mọi chuyện với cô ta.

Lục Viễn Chinh: “Alo.”

Lê Oanh: “Viễn Chinh, anh có biết anh đã bao lâu rồi không gọi cho em không?”

Trong lòng Lục Viễn Chinh chợt dâng lên một cảm giác khó chịu: “Có chuyện gì không?”

Lê Oanh không vui: “Không có chuyện thì không được gọi sao? Anh quên lời mẹ anh dặn rồi à? Bảo hai ta…”

Lục Viễn Chinh cắt ngang lời cô ta: “Lê Oanh, vừa hay, anh cũng muốn nói chuyện đó với em. Anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi – chuyện giữa chúng ta không thể tiếp tục được. Như vậy là có lỗi với vợ anh.”

Lê Oanh kinh ngạc vô cùng: “Lục Viễn Chinh, anh nói vậy là sao? Vợ? Từ bao giờ anh coi Hàn Phi là vợ anh? Nếu thật sự coi cô ta là vợ, sao anh còn ở bên em?”

Lục Viễn Chinh không muốn nói nhiều: “Từ nay chúng ta đừng liên lạc nữa, cũng đừng gặp mặt. Anh không muốn tiếp tục phản bội Hàn Phi. Mọi người trong giới này đều quen biết nhau, anh không muốn bị người ta nói sau lưng, khiến ba mẹ vợ anh bị chê cười.”

Lê Oanh bật cười đầy mỉa mai: “Lục Viễn Chinh, anh bị gì thế? Ăn nhầm thuốc à? Hay bị ai thay hồn đổi xác rồi?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...