🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 240: Đưa vợ về nhà cũ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trì Húc vỗ ngực cam đoan: “Được, đợi mấy hôm nữa bớt việc, tôi sẽ dẫn cô ấy đến cho mọi người gặp mặt.”

Bên này, sau khi lên xe, Lục Thừa Uyên khởi động xe rồi gọi cho Lạc Ninh.

Lạc Ninh nhanh chóng bắt máy: “A lô?”

Nghe thấy giọng cô, cổ họng Lục Thừa Uyên nghẹn lại: “…Tan làm chưa?”

Lạc Ninh: “Ừ, đang thay đồ chuẩn bị về.”

Lục Thừa Uyên: “Vậy em chờ anh mười mấy phút, anh đang trên đường tới đón.”

Lạc Ninh: “Anh xong việc rồi à?”

Lục Thừa Uyên: “Công việc thì làm mãi cũng không hết, nhưng nhà thì vẫn phải về.”

Lạc Ninh: “Vậy được, em sẽ chờ ở ven đường.”

Lục Thừa Uyên: “Không cần vội, anh vừa rời khỏi đơn vị, đường có thể hơi tắc. Em tìm chỗ ngồi nghỉ một lát đi, anh đến gần sẽ gọi cho em.”

Lạc Ninh: “Được, vậy anh đến gần rồi thì gọi cho em nhé.”

Lục Thừa Uyên: “Ừ, lát nữa gặp.”

Lạc Ninh: “Ừ, lát nữa gặp.”

Cúp máy xong, Lục Thừa Uyên suy nghĩ một chút rồi gọi cho ông nội – Lục Tân Quân.

Bên kia bắt máy rất nhanh: “Thừa Uyên.”

Lục Thừa Uyên: “Ông nội, tối qua cháu đã bắt được Lưu Văn Bân, sáng nay đưa vào trại giam Đông Giao rồi.”

Lục Tân Quân hơi bất ngờ: “Cháu chắc chắn hắn là chủ mưu?”

Lục Thừa Uyên: “Cơ bản là chắc chắn rồi. Còn nữa, ông nội… mẹ cháu rất có thể là đồng phạm.”

Lục Tân Quân kích động: “Cái gì? Mẹ cháu là đồng phạm?!”

Lục Thừa Uyên: “Vâng, cháu đã gặp mẹ rồi. Tuy bà không thừa nhận, nhưng cháu chắc chắn bà có liên quan.”

Lục Tân Quân đau đớn than: “Trời ơi, con trai tôi thật sự rước sói vào nhà mà…”

Lục Thừa Uyên: “Ông nội…”

Lục Tân Quân: “Không sao, Thừa Uyên. Cháu nhất định phải đưa cả hai ra trước pháp luật, báo thù cho ba cháu!”

Lục Thừa Uyên: “Ông nội, hiện tại cháu vẫn chưa có bằng chứng để bắt mẹ, nhưng cháu đã thu giữ hộ chiếu của bà ấy, không cho bà rời khỏi Bắc Lĩnh. Cháu chỉ cần thêm chút thời gian, nhất định sẽ bắt được bà.”

Lục Tân Quân: “Tốt, ông nội tin cháu. Ông luôn tin cháu. Cần ông giúp gì, cứ nói.”

Lục Thừa Uyên ngập ngừng một chút: “Ông nội, cháu muốn nói thật với Lạc Ninh về chuyện năm xưa. Giờ cháu đang đến bệnh viện đón cô ấy. Cháu muốn đưa cô ấy về nhà cũ ăn cơm tối. Ông có thể nhờ bà chuẩn bị bữa tối được không ạ?”

Lục Tân Quân: “Được, ông sẽ gọi cho bà ngay. Ông cũng đang trên đường về, chúng ta gặp nhau ở nhà.”

Lục Thừa Uyên: “Vâng, gặp ở nhà ạ.”

Trong phòng thay đồ, Lạc Ninh chờ khoảng mười phút rồi đi ra.

Cô muốn được gặp Lục Thừa Uyên sớm một chút.

Tối qua anh không về nhà, cô phải ngủ một mình, suốt đêm toàn gặp ác mộng.

Toàn là mơ về ba cô – Lạc Bắc Lâm.

Lẽ ra Diệp Tử định ở lại nhà cô vài hôm, nhưng tối qua lại bị mẹ – Mạnh Chiêu Đệ – gọi về.

Lúc tan làm, Mạnh Chiêu Đệ lại gọi tiếp, bảo Diệp Tử về nhà họ Mạnh ăn tối.

Vậy nên Diệp Tử đã đi trước.

Cả ngày nay, Lạc Ninh cứ thấy trong lòng bất an, chẳng rõ vì sao.

Chờ bên lề đường một lúc, cô thấy xe của Lục Thừa Uyên xuất hiện trong tầm mắt.

Anh dừng xe ngay bên cạnh cô.

Lạc Ninh mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Lục Thừa Uyên: “Sao lại ra ngoài đợi? Không phải anh bảo em ngồi trong nghỉ chút sao?”

Lạc Ninh: “Em vừa mới ra thì anh đến.”

Lục Thừa Uyên nhìn ra cô đang nói dối nhưng không vạch trần—đó là lời nói dối dễ thương, đáng yêu.

Giữa vợ chồng với nhau, đôi khi cần những lời nói dối thiện ý như thế.

Lục Thừa Uyên lái xe, đến ngã tư phía trước thì quay đầu xe.

protected text

 

Lục Thừa Uyên nhìn cô một cái: “Đưa em về nhà cũ—nơi ông bà nội anh ở.”

Lúc này Lạc Ninh mới nhớ ra, trước đây nơi cô từng đến với anh là căn hộ anh mua gấp để “lừa cưới” cô.

Còn nhà cũ thật sự của ông bà nội anh thì cô chưa từng đến.

 

Cô quay sang nhìn Lục Thừa Uyên: “Anh trông có vẻ rất mệt, mắt đầy tơ máu… không nghỉ ngơi sao?”

Lục Thừa Uyên: “Có, ngủ được vài tiếng.”

Lạc Ninh: “Người dọa anh trước kia bị bắt chưa?”

Lục Thừa Uyên: “Rồi, bắt được rồi, rất thuận lợi.”

Lạc Ninh: “Vậy thì tốt rồi.”

Cả hai không nói gì thêm.

Một lát sau, Lục Thừa Uyên đột nhiên hỏi: “Tối qua ngủ có ngon không? Không gặp ác mộng chứ?”

Lạc Ninh mỉm cười, nói dối: “Không, ngủ ngon lắm. Một mình ngủ một cái giường rộng thật thoải mái. Sau này chúng ta tách phòng ngủ đi.”

Lục Thừa Uyên: “Không được. Anh không thích ngủ một mình. Trời lạnh rồi, có vợ nằm cạnh mới ấm.”

Lạc Ninh phì cười: “Vậy ra lý do anh lấy vợ là để có người sưởi ấm à?”

Lục Thừa Uyên: “Đó chỉ là một trong những lý do thôi.”

Lạc Ninh chợt nhớ ra gì đó: “À đúng rồi, Tần Lãng và bác sĩ Diêu đăng ký kết hôn rồi, anh biết chưa?”

Lục Thừa Uyên: “Biết rồi, Tần Lãng nhắn cho anh, nhưng dạo này anh bận quá, chưa kịp nói chuyện thêm. Cậu ấy hiểu mà.”

Lạc Ninh: “Bác sĩ Diêu nói sau này sẽ mời bọn mình ăn cơm.”

Lục Thừa Uyên: “Ừ, để qua đợt bận này đã.”

Đi được khoảng bốn mươi phút, Lạc Ninh mới nhận ra đây là đường tới khu nhà bà ngoại cô.

Lạc Ninh: “Đây không phải đường đến khu Hương Thủy Biệt Uyển sao? Nhà cũ của anh cũng ở hướng này à?”

Lục Thừa Uyên: “Không phải, anh định ghé qua đón bà ngoại em và ông Ngưu.”

Lạc Ninh: “Anh chu đáo quá. Phải rồi, đúng là nên để bà em gặp ông bà nội anh, làm quen với nhau một chút.”

Lục Thừa Uyên không lên tiếng. Anh muốn nói—thật ra, họ đã quen biết nhau từ lâu rồi.

Hai mươi phút sau, họ đến cổng khu biệt thự Hương Thủy Biệt Uyển. Từ xa đã thấy bà Lý Hương Cúc và ông Ngưu Lập Quần đang đứng ngóng.

Cả hai đều mặc quần áo mới tinh, nhìn là biết đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Xe dừng lại bên cạnh họ.

Ông Ngưu mở cửa xe cho bà Lý Hương Cúc trước, đỡ bà lên xe, rồi mới vòng qua bên kia ngồi vào.

Hai người cùng chào hỏi Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh, trò chuyện vài câu.

Viền mắt bà Lý Hương Cúc đỏ hoe.

Lạc Ninh hơi ngạc nhiên, quay sang hỏi: “Bà ngoại, bà sao thế ạ?”

Bà Lý Hương Cúc cố gắng nặn ra một nụ cười: “Gió ngoài đường lớn quá, bụi bay vào mắt.”

Thật ra là do khi nãy Lục Thừa Uyên gọi điện báo đã bắt được kẻ chủ mưu đứng sau.

Lạc Ninh tất nhiên không tin lý do đó, nhưng cũng không vạch trần, định lát nữa sẽ hỏi riêng.

Xe lại chạy thêm khoảng ba mươi phút, rồi dừng trước cổng một khu trang viên.

Cánh cổng điện tử tự động mở ra.

Lục Thừa Uyên lái xe vào trong, chạy thêm khoảng trăm mét mới đến trước căn nhà chính trong khuôn viên.

Ông nội Lục Tân Quân và bà nội Dương Thái Liên đã đứng sẵn ở cửa cùng quản gia và dàn người làm, tươi cười chào đón.

Lạc Ninh mở cửa bước xuống xe.

Quản gia Lưu Quốc Khánh cùng dãy người giúp việc đứng phía sau đồng loạt cúi đầu, đồng thanh nói: “Chào mừng nhị thiếu phu nhân trở về nhà!”

Lạc Ninh bị cảnh tượng ấy làm cho choáng váng, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Bà nội Dương Thái Liên bước tới, nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ an ủi: “Đừng lo, mọi người đều rất vui vì con về.”

Nói rồi, bà quay sang nắm tay bà Lý Hương Cúc, mỉm cười thân thiện: “Chị em à, dạo này sức khỏe vẫn tốt chứ?”

Bà Lý Hương Cúc cười đáp lại: “Nhờ phúc của chị, tôi vẫn còn khỏe, chăm cháu vẫn ổn.”

Lạc Ninh nghe vậy mà ngẩn người.

Hai bà cụ trông chẳng giống người lần đầu gặp mặt chút nào, trái lại còn thân thiết như người quen lâu năm.

Ông Ngưu Lập Quần cũng cúi người chào Lục Tân Quân: “Lão gia.”

Lông mày Lạc Ninh càng nhíu chặt hơn.

Lúc này, Lục Thừa Uyên bước đến bên cô, vươn tay ôm lấy eo cô, dịu dàng nói:

“Anh muốn nói thật với em một chuyện.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...