*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đổng Hướng Dương vẫn chưa bị bắt, không loại trừ khả năng hắn sẽ giúp Lưu Văn Bân giở trò bên ngoài.
Lục Thừa Uyên cho rằng, để Cao Hồng Lâm bên cạnh mới là an toàn nhất.
Tề Gia Hằng nói: “Nhưng điều trị sau này thì tính sao?”
Lục Thừa Uyên đáp: “Ngày mai còn một lần châm cứu cuối cùng, đợi xong rồi tính tiếp.”
Tề Gia Hằng gật đầu: “Được, vậy bọn tôi về khách sạn trước. Có chuyện gì thì gọi điện nhé.”
Lục Thừa Uyên: “Được, tôi sẽ cho người đưa hai người về.”
Anh gọi cho Liêu Kiệt, bảo cậu ta lái xe đưa Tề Gia Hằng và Giáo sư William về khách sạn.
Còn mình thì đến văn phòng của Cục trưởng Dương Binh.
Cục trưởng Dương thấy nét mặt nặng nề của Lục Thừa Uyên thì đã đoán được phần nào.
Ông ra hiệu cho anh ngồi xuống, rồi đun nước pha trà.
Sau khi uống một ngụm trà nóng, ông mới mở miệng hỏi: “Mẹ cậu cũng là đồng phạm à?”
Lục Thừa Uyên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, cúi đầu uống trà, cố gắng đè nén cơn giận dữ đang cuộn trào trong lòng.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi sự thật được xác nhận, anh vẫn bị chấn động mạnh.
Đã từng xử lý nhiều vụ án giết chồng giết vợ, nhưng anh vẫn không hiểu nổi, vì sao con người lại có thể ra tay độc ác với người đầu gối tay ấp của mình.
Trong mắt anh, ba mình dù là ngoại hình, nhân phẩm hay gia thế, đều vượt xa Lưu Văn Bân.
Vậy mà mẹ anh lại lựa chọn Lưu Văn Bân, thậm chí còn cấu kết với hắn để giết chồng, hại con?
Dương Binh không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ ngồi uống trà với Lục Thừa Uyên.
Là người phụ trách chính vụ án bắt cóc giết người năm đó, ông vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi họ tìm thấy hiện trường.
Ngay cả những cảnh sát kỳ cựu nhất cũng không chịu nổi.
Hiện trường có hai thi thể.
Cả hai đều bị đập nát đầu, mặt mũi không còn nhận ra.
Rõ ràng là bị đánh đến chết một cách dã man.
Hai đứa trẻ trốn thoát—chính là Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh—vì quá sợ hãi mà suy sụp hoàn toàn.
Lạc Ninh đã im lặng suốt một tháng trời.
Trong khoảng thời gian đó, cô liên tục bị sốt cao, thường xuyên hôn mê co giật, phải nằm viện suốt.
Bà ngoại Lý Hương Cúc luôn túc trực bên cạnh chăm sóc.
Một tháng sau, cô bất ngờ bình phục, nhưng lại mất trí nhớ.
Duy nhất quên mất chuyện đó.
Bác sĩ nói do chấn động tâm lý quá lớn, não bộ đã chủ động quên đi để tự bảo vệ.
Nghĩ đến đây, Dương Binh hỏi: “Cậu tính khi nào sẽ nói với Lạc Ninh?”
Lục Thừa Uyên ngẩng đầu nhìn ông.
Dương Binh thở dài: “Lưu Văn Bân đã bị bắt, giờ chỉ còn mẹ cậu thôi. Cậu nên nói cho Lạc Ninh biết rồi.”
Lục Thừa Uyên ngửa đầu uống cạn ly trà, rồi mới đáp: “Đợi khi nào mẹ tôi bị bắt. Nếu không, tôi không biết phải ăn nói với cô ấy thế nào.”
Thật ra anh sợ—nếu Lạc Ninh biết cha mình bị mẹ anh hại chết, liệu cô ấy còn có thể tha thứ cho anh không?
Dương Binh như hiểu được nỗi lo trong lòng Lục Thừa Uyên, ông vỗ nhẹ vai anh.
“Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Cần đối mặt thì phải đối mặt. Trốn tránh chỉ khiến hiểu lầm thêm sâu. Cậu không nói là bà ngoại Lạc Ninh rất ủng hộ cậu à?”
“Cậu có thể nhờ bà ấy giúp, rồi ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với cả nhà cô ấy. Tôi tin Lạc Ninh sẽ hiểu cho cậu.”
Lục Thừa Uyên trầm mặc giây lát, rồi khẽ nói: “Được, đợi thêm vài ngày. Nếu Cao Hồng Lâm tỉnh lại, có thể xác nhận mẹ tôi là hung thủ, tôi sẽ có lý do bắt bà ấy.”
Dương Binh cảm thấy xót xa: “Đến lúc đó, để Trì Húc đi thay cậu.”
Nhưng Lục Thừa Uyên lắc đầu: “Tôi nhất định phải tự mình đi. Tôi truy tìm bao năm nay, là để chờ khoảnh khắc này.”
Dương Binh thấy anh kiên quyết, đành gật đầu: “Được, cậu cần tôi làm gì thì cứ nói.”
Lục Thừa Uyên đứng dậy, cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn Cục trưởng. Nếu không có sự ủng hộ của ngài, tôi đã không có cơ hội báo thù cho ba. Cả nhà họ Lục chúng tôi, nợ ngài một ân tình mà cả đời cũng không trả hết được.”
Dương Binh khoát tay: “Đừng nói thế. Vụ án của ba cậu vốn là trách nhiệm của tôi, nhưng tôi đã không phá được. Tôi mới là người thấy có lỗi.”
Bạn đang đọc truyện tại . Chúc vui vẻ!!!
“Những gì cậu làm, vốn là việc tôi nên làm. Tôi còn phải cảm ơn cậu mới đúng.”
Lục Thừa Uyên: “Không đâu, Cục trưởng, ngài đã cố gắng hết sức rồi. Hạn chế lúc đó khiến ngài bất lực thôi.”
Dương Binh: “Thôi, đừng tranh luận nữa. Cậu đi nghỉ một lát đi, mắt đỏ hết cả rồi.”
Lục Thừa Uyên gật đầu khẽ, rồi rời khỏi văn phòng cục trưởng.
Anh trở về tổ, vào phòng làm việc của mình, nằm xuống.
Lấy điện thoại ra, mở tài khoản của Lạc Ninh, nhìn ngẩn người một lúc, rồi lại tắt màn hình, nhắm mắt dưỡng thần.
Chẳng mấy chốc anh ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, anh bị đánh thức bởi một cái đẩy nhẹ.
Lục Thừa Uyên mở mắt, thấy Trì Húc đang đứng cạnh.
Trì Húc thấy anh tỉnh, hạ giọng nói: “Đổng Hướng Dương tới rồi, đang ở ngoài, muốn gặp cậu.”
Lục Thừa Uyên ngồi dậy, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Trì Húc: “Năm giờ rưỡi.”
Lục Thừa Uyên: “Đã năm giờ rưỡi rồi sao, sao cậu không gọi tôi dậy?”
Trì Húc: “Gọi cậu làm gì, cả đêm qua cậu không ngủ, giờ không có việc gấp thì cứ nghỉ ngơi chút đi. Đón Đổng Hướng Dương vào nhé?”
Lục Thừa Uyên đưa tay đun nước chuẩn bị pha trà: “Được, bảo anh ta vào.”
Trì Húc quay ra ngoài, nhanh chóng dẫn Đổng Hướng Dương vào.
Đổng Hướng Dương tươi cười chào hỏi rất lễ phép: “Đội trưởng Lục, xin lỗi đã làm phiền anh nghỉ ngơi.”
Lục Thừa Uyên chỉ tay vào ghế sofa: “Luật sư Đổng mời ngồi. Hôm nay tới đây có chuyện gì sao?”
Anh cố tình hỏi như không biết để xem đối phương phản ứng thế nào.
Đổng Hướng Dương ngồi xuống, giả vờ điềm tĩnh đáp: “Vâng, hôm nay bạn tôi giới thiệu một khách hàng, là một ông chủ vừa về từ nước ngoài. Nghe nói tối qua bị các anh mời về làm việc, hiện đang bị tạm giam tại trại giam.”
“Luật sư Đổng, ở đây không có người ngoài.” Lục Thừa Uyên lạnh lùng cắt ngang lời.
“Mối quan hệ giữa anh và Lưu Văn Bân, chúng tôi đã điều tra rõ.”
Nụ cười trên mặt Đổng Hướng Dương bỗng khựng lại.
Lục Thừa Uyên cầm ấm nước vừa đun sôi, từ tốn tráng ấm và ly trà, giọng bình thản nhưng đầy áp lực:
“Là Lưu Văn Bân sai anh đến gặp Cao Đại Hải và Cao Hồng Lâm, yêu cầu họ tự sát, đúng không?”
“Anh là luật sư, hẳn phải biết xúi giục người khác tự sát là một tội danh nghiêm trọng chứ?”
Mặt Đổng Hướng Dương tái mét.
“Đội trưởng Lục, tôi không hiểu anh đang nói gì. Tôi làm sao có thể xúi giục người khác tự sát chứ.”
Lục Thừa Uyên đặt một chiếc ly trước mặt Đổng Hướng Dương, rót trà cho anh ta.
“Việc anh dám xuất hiện trước mặt tôi hôm nay, chẳng qua là vì nghĩ tôi không có chứng cứ, không thể làm gì được anh, đúng không?”
Trì Húc tức giận xen vào:
“Luật sư Đổng, thật không ngờ anh lại là người như vậy. Tôi từng nghĩ anh là một luật sư chính trực, còn từng bảo đảm với Thừa Uyên rằng anh tuyệt đối không thể xúi giục người khác tự sát.”
“Đến nước này rồi, nếu anh còn chút lương tâm, thì nên chủ động khai ra tất cả. Nếu anh đồng ý trở thành nhân chứng cho cảnh sát, giúp chúng tôi tố cáo Lưu Văn Bân—”
“Chúng tôi có thể đề nghị tòa án xem xét giảm nhẹ hình phạt cho anh.”
Đổng Hướng Dương cụp mắt, không lên tiếng.
Lục Thừa Uyên cầm ly trà, thổi nhẹ rồi chậm rãi nhấp một ngụm, không thúc ép.
Một lúc lâu sau, Đổng Hướng Dương mới lên tiếng: “Đội trưởng Lục, Đội phó Trì, hôm nay tôi đến đây là để bàn về việc bảo lãnh cho thân chủ của tôi – ông Lưu Văn Bân.”
“Bảo lãnh?” Trì Húc nhíu mày nhìn anh ta.
Đổng Hướng Dương nói: “Đúng vậy, tôi muốn nhắc nhở hai vị rằng ông Lưu Văn Bân đã nhập quốc tịch nước ngoài. Theo pháp luật quốc tế, anh ấy phải được dẫn độ về nước để khởi tố, không thể truy tố trực tiếp ở đây.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?