*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Miệng Hàn Phi há hốc.
Lục Viễn Chinh vậy mà lại uống nước trong ly của cô!
Thật là kỳ lạ quá mức!
Sau khi uống cạn nước, Lục Viễn Chinh nhét lại cái ly vào tay cô, hỏi:
“Người đàn ông tối qua là ai giới thiệu cho em? Em đã gặp mặt ngoài đời chưa?”
Hàn Phi lắc đầu như trống bỏi.
“Chưa từng gặp, là bạn gái em chia sẻ một trang web cho em. Em không bật camera, em nhìn thấy anh ta, nhưng anh ta không thấy được em.”
“Em chưa bao giờ có ý định gặp người đó ngoài đời.”
“Ngoan.” Lục Viễn Chinh đưa tay véo nhẹ má cô, dường như rất hài lòng.
“Sau này nếu muốn ngắm đàn ông, thì đợi anh về, anh c** đ* cho em xem. Đừng có nhìn mấy gã trên mạng nữa, nghe rõ chưa?”
Hàn Phi cau mày nhìn người đàn ông trước mặt – người đang khiến cô cảm thấy xa lạ đến mức hoài nghi.
Lục Viễn Chinh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, đột nhiên cúi xuống cắn nhẹ một cái.
Hàn Phi cứng đờ cả người, giống như bị đông lạnh.
Lục Viễn Chinh buông cô ra, nói: “Anh đến công ty đây. Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về.”
Nói xong, anh ta quay người bước về phía cửa.
Khi thay giày ở cửa, anh ta lại quay đầu cười nói:
“Báo với ba mẹ em một tiếng, trưa thứ Bảy anh mời họ ăn cơm. Nếu anh trai em rảnh thì cũng đi luôn. Lâu rồi chưa gặp họ.”
Lục Viễn Chinh rời khỏi nhà.
Hàn Phi chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống sàn.
Cô không hề cảm thấy vui, ngược lại lại thấy sợ hãi.
Lục Viễn Chinh rốt cuộc bị làm sao vậy?
Đang đứng trong thang máy, Lục Viễn Chinh bất chợt cảm thấy – so với Lê Oanh, thì Hàn Phi đáng yêu và chân thật hơn nhiều.
Lê Oanh sống trong showbiz – cái chốn phức tạp đầy dối trá – nên luôn diễn kịch, kể cả trước mặt anh ta.
Lục Viễn Chinh vĩnh viễn không thể đoán được Lê Oanh đang nghĩ gì.
Anh ta cũng biết rõ, Lê Oanh không yêu anh, cô ta yêu tiền của nhà họ Lục.
So với điều đó, Hàn Phi – dù là cuộc hôn nhân do liên kết lợi ích – lại thành thật hơn nhiều.
Cô không giấu được cảm xúc, mọi suy nghĩ đều thể hiện ra hết.
Và trong thế giới của cô, chỉ có mình anh ta là người đàn ông duy nhất.
Còn Lê Oanh thì luôn bị vây quanh bởi đủ loại đàn ông khác nhau.
Lục Viễn Chinh âm thầm hạ quyết tâm — phải rời xa Lê Oanh, nắm chặt lấy “cây đại thụ” nhà họ Hàn.
Bây giờ quay đầu, vẫn còn kịp.
…
Khi Lục Viễn Chinh đang trên đường đến Tập đoàn Đức Khang, thì ở đơn vị, Lục Thừa Uyên và Trì Húc đang ăn sáng trong căng-tin.
Mắt hai người đều vằn tia máu.
Tối qua họ thức trắng đêm để rà soát toàn bộ tài liệu thu thập được về Lưu Văn Bân.
Sau bữa sáng, họ sẽ tiến hành thẩm vấn.
Không khí nặng nề, cả hai đều im lặng cúi đầu ăn.
Cho đến khi Cục trưởng Dương Binh bước tới chào hỏi: “Hai cậu đến sớm nhỉ. Nghe nói tối qua không ngủ?”
Lục Thừa Uyên đặt đũa xuống, đứng dậy: “Chào cục trưởng.”
Trì Húc cũng định đứng, nhưng bị ông ngăn lại: “Ngồi đi, trong cục không cần khách sáo.”
Lục Thừa Uyên ngồi lại, trả lời câu hỏi:
“Chúng tôi chuẩn bị thẩm vấn Lưu Văn Bân, nên tối qua đã xem lại toàn bộ hồ sơ hiện có.”
Dương Binh vừa ăn bánh quẩy, vừa hỏi: “Có manh mối gì hữu dụng không?”
Lục Thừa Uyên khẽ lắc đầu.
Dương Binh nói: “Trước tiên cứ lấy tội danh xúi giục giết người để tạm giữ hắn. Chứng cứ vụ này khá rõ ràng. Cuộc gọi tối qua các cậu có ghi âm không? Bệnh viện có ghi hình chứ?”
Lục Thừa Uyên: “Đều có đủ, chúng tôi cũng tính theo hướng đó.”
Dương Binh: “Tốt, cứ vậy mà làm.”
Sau khi ăn sáng xong, Lục Thừa Uyên và Trì Húc gọi Triệu Lâm đi áp giải Lưu Văn Bân đến phòng thẩm vấn.
Cả hai vào phòng trước đợi sẵn.
Lục Thừa Uyên ngồi im, mặt trầm như nước.
Anh đã đợi ngày này quá lâu.
Cuối cùng thì… ngày ấy cũng đến.
Hai phút sau, Triệu Lâm đưa Lưu Văn Bân bước vào.
Lưu Văn Bân chẳng chút hoảng sợ, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường.
Ông ta ngồi xuống đối diện Lục Thừa Uyên, ngước mắt hỏi: “Cậu có thể cho tôi biết… tại sao lại làm vậy không?”
Lục Thừa Uyên không đáp.
Trì Húc bắt đầu thủ tục hỏi cung: “Họ tên?”
Lưu Văn Bân: “Lưu Văn Bân.”
Trì Húc: “Tuổi?”
Lưu Văn Bân: “Năm mươi tám.”
Trì Húc: “Ông biết vì sao hôm nay bị mời đến đây không?”
Lưu Văn Bân: “Không biết.”
Trì Húc: “Ông có quen với William Gilson không?”
Lưu Văn Bân mặt không biến sắc: “Không quen.”
Trì Húc nhướn mày: “Chắc chứ? Vậy tại sao ông gọi điện đe dọa và xúi ông ta giết người?”
Lưu Văn Bân im lặng một lúc, rồi nói: “Tôi muốn gặp luật sư.”
Trì Húc liếc nhìn Lục Thừa Uyên.
Lục Thừa Uyên ra hiệu bằng ánh mắt.
Hiểu ý, Trì Húc đặt bút xuống, gọi Triệu Lâm cùng rời khỏi phòng.
Sau khi cửa đóng lại, Lục Thừa Uyên đẩy túi đựng tang vật đến trước mặt Lưu Văn Bân.
“Đây là điện thoại thu giữ trong xe ông. Cuộc gọi đe dọa giáo sư William chính là được thực hiện từ chiếc điện thoại này.”
Lưu Văn Bân cười khẩy, không phản ứng gì.
Lục Thừa Uyên nheo mắt, nhìn chằm chằm: “Tại sao ông muốn giết Cao Hồng Lâm?”
Lưu Văn Bân mím môi: “Tư thù cá nhân.”
Lục Thừa Uyên: “Cụ thể là chuyện gì?”
Lưu Văn Bân ngước mắt, bình thản đáp: “Cậu có thể không tin, nhưng trước đây tôi từng đánh bạc tại sòng của anh em nhà Cao Đại Hải, thua rất nhiều tiền.”
“Chính vì thế, tôi ôm hận trong lòng và luôn muốn trả thù.”
Lục Thừa Uyên: “Trả thù một người thực vật? Ông không thấy quá thừa thãi sao?”
Lưu Văn Bân hơi khựng lại: “Hắn chết rồi sao? Tối qua các người diễn kịch đúng không? Cao Hồng Lâm vẫn chưa chết?”
Lục Thừa Uyên lạnh lùng nói: “Ông lo mà nghĩ đến chuyện sống chết của chính mình đi.”
Lưu Văn Bân cười nhạt, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
“Bây giờ tôi đang nghĩ đến chuyện sống chết của bản thân đây. Nếu hắn chết rồi, thì tội của tôi sẽ rất nặng. Nhưng nếu hắn còn sống, thì chỉ là xúi giục giết người không thành, mức phạt sẽ khác đấy.”
Lục Thừa Uyên: “Ông hiểu luật như vậy, sao còn cố tình phạm pháp?”
Lưu Văn Bân: “Hút thuốc có hại sức khỏe, nhưng vẫn có nhiều người hút mà. Cậu có hút không?”
Lục Thừa Uyên im lặng, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào Lưu Văn Bân.
Lưu Văn Bân: “Sao lại nhìn tôi kiểu đó? Chẳng lẽ vì quan hệ giữa chúng ta khiến cậu khó xử?”
Lục Thừa Uyên: “Quan hệ giữa chúng ta? Giữa tôi và ông thì có quan hệ gì? Ông nói thử xem.”
Lưu Văn Bân: “…”
Lục Thừa Uyên nghiêng người về phía trước, gằn từng chữ, mắt không rời đối phương: “Tại sao ông lại giết ba tôi?”
Lưu Văn Bân mặt không biến sắc: “Thừa Uyên, cậu đang nói cái gì vậy?”
Lục Thừa Uyên: “Ông biết vì sao tôi bắt Cao Đại Hải và Cao Hồng Lâm không? Bởi vì hai anh em họ chính là những kẻ đã bắt cóc tôi và ba tôi năm xưa. Tôi nói thẳng cho ông biết, lý do tôi trở thành cảnh sát chính là để báo thù cho ba tôi.”
“Họ nói với tôi rằng có người bỏ tiền ra thuê họ giết tôi và ba tôi – người đó là người rất thân với ba tôi. Ông tưởng giết hai anh em họ là xóa sạch được dấu vết sao?”
“Cho nên ông mới bảo Đổng Hướng Dương giả làm luật sư bào chữa để vào gặp họ, ép họ tự sát? Ông lấy gì uy h**p họ? Là lấy Cao Mỹ Mỹ ra uy h**p đúng không? Cô ta đó đang bị ông giam giữ ở đâu?”
Một tia hoảng loạn thoáng qua đáy mắt Lưu Văn Bân, nhưng sắc mặt ông ta vẫn giữ bình tĩnh.
Ông ta cố tỏ ra điềm nhiên phản bác: “Thừa Uyên, tất cả chỉ là cậu đoán thôi. Tôi không hiểu tại sao cậu lại nghi ngờ tôi như vậy. Cậu đang tổn thương tôi đấy… ba cậu là người bạn thân nhất của tôi…”
“Vì vậy mà ông lên giường với vợ của bạn thân sao?” Lục Thừa Uyên lạnh giọng ngắt lời.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?