🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 234: Lục Viễn Chinh thay đổi tính nết

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy mẹ như vậy, Lục Viễn Chinh chỉ cảm thấy càng lúc càng chán ghét.

“Đừng diễn nữa. Nếu mẹ thật sự muốn khóc, thì hãy đến mộ của ba con mà dập đầu tạ tội đi. Nhưng cho dù mẹ có chết, cũng không thể bù đắp được tội lỗi mẹ đã gây ra.”

Nói xong, Lục Viễn Chinh khởi động xe lần nữa.

Thế nhưng anh ta lại bất ngờ quay đầu xe ở ngã rẽ kế tiếp, lái ngược về hướng cũ.

Hạ Thu Nguyệt ngạc nhiên: “Viễn Chinh, sao con lại quay đầu?”

Lục Viễn Chinh vừa lái xe, giọng lạnh lùng đáp:

“Vì công ơn mẹ đã nuôi dưỡng con khôn lớn, con sẽ không đích thân đưa mẹ đến đồn cảnh sát. Nhưng mẹ cũng đừng vội vàng tự chui đầu vào rọ. Về khách sạn, ngoan ngoãn ở yên đó cho con.”

“Nếu như vụ của ba con thật sự được điều tra lại, với thời gian đã trôi qua lâu như vậy, Thừa Uyên chưa chắc tìm được chứng cứ rõ ràng để truy tố mẹ.”

“Giờ mẹ cứ yên lặng quan sát tình hình, nếu Thừa Uyên liên lạc, nhớ để điện thoại mở.”

Khi nghe con trai nói những lời này, Hạ Thu Nguyệt bất chợt thấy bóng dáng của Lưu Văn Bân thấp thoáng trong anh ta.

Phát hiện này khiến bà hoảng loạn không thôi.

Đó là gene di truyền mà Lưu Văn Bân – người cha ấy – để lại trong xương tủy con trai mình.

Lục Viễn Chinh thấy mẹ im lặng, quay sang liếc nhìn một cái.

“Mẹ nghe rõ lời con nói chưa? Từ bây giờ trở đi, mẹ phải nghe theo con. Không có sự cho phép của con, không được tự ý liên lạc với Thừa Uyên, nghe rõ chưa?”

Hạ Thu Nguyệt khẽ đáp: “Biết rồi.”

Lục Viễn Chinh nói tiếp: “Còn nữa, về thân phận của con, trừ khi Thừa Uyên có nghi ngờ, mẹ không được tiết lộ nửa chữ.”

“Mẹ phải nhớ kỹ, ba của con là Lục Triều Huy, không phải Lưu Văn Bân. Con là trưởng tôn của nhà họ Lục!”

Hạ Thu Nguyệt không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu. Hai mẹ con im lặng suốt quãng đường còn lại.

Lục Viễn Chinh đưa bà về đến cửa khách sạn.

Anh ta ra lệnh: “Xuống xe, lên phòng ngủ đi. Đừng can thiệp gì đến chuyện của Lưu Văn Bân nữa. Nếu Thừa Uyên gọi, mẹ phải báo ngay cho con, tuyệt đối không được tự mình đối phó.”

Hạ Thu Nguyệt liếc nhìn con trai một cái, mở cửa xe bước xuống.

Bà đứng ở cửa khách sạn, dõi mắt nhìn chiếc xe thể thao của Lục Viễn Chinh lao vút vào màn đêm.

Lục Viễn Chinh lái xe đến bên bờ sông, dừng lại.

Anh ta mở cửa xe, lao đến mép sông, hét to mấy tiếng, trút cơn giận trong lòng.

Cha ruột của anh ta lại là Lưu Văn Bân ư?

Khi nghe chính miệng mẹ mình nói ra chuyện đó, từng tế bào trong cơ thể anh ta đều gào thét phản kháng.

Trong lòng anh ta, không chỉ tràn đầy ghê tởm với Lưu Văn Bân mà còn cả với mẹ – Hạ Thu Nguyệt.

protected text

 

Thật nực cười!

Thứ của Lưu Văn Bân so với Tập đoàn Đức Khang thì chẳng đáng là gì.

Nếu không thì ông ta đã chẳng luôn mơ tưởng đến Đức Khang.

Lục Viễn Chinh muốn ở lại Bắc Lĩnh, ở lại nhà họ Lục.

Chỉ cần giữ được bí mật thân phận, thì anh ta vĩnh viễn là trưởng tôn nhà họ Lục, là người thừa kế số một.

Nếu như Lưu Văn Bân và mẹ thật sự bị bắt, anh ta sẽ lập tức cắt đứt quan hệ với họ.

Anh ta phải đứng về phía nhà họ Lục.

Khi Lục Viễn Chinh trở về nhà, đã là hai giờ sáng.

Lúc anh ta đi qua phòng Hàn Phi, phát hiện cô đang bật máy tính trò chuyện với một người đàn ông.

Trong video là một chàng trai trẻ, chỉ mặc mỗi chiếc q**n l*t, đang khoe cơ bắp với Hàn Phi.

Ngọn lửa trong lòng Lục Viễn Chinh lập tức bùng lên.

Anh ta đạp mạnh cửa bước vào, khiến Hàn Phi hoảng hốt giật mình.

Cô vội vàng tắt video, quay đầu nhìn chồng, lắp bắp hỏi:

“Anh… anh về rồi sao? Không phải anh đi tìm Lê Oanh à?”

Lục Viễn Chinh trừng mắt nhìn Hàn Phi, không nói một lời.

Lúc này, anh ta chợt nhớ đến thân phận thật sự của mình – không phải là trưởng tôn của Đức Khang, mà là con trai của Lưu Văn Bân.

Nhìn lại Hàn Phi – tiểu thư của Tập đoàn Hàn thị.

Hóa ra, người “cao không với tới” lại là anh ta.

Nếu Hàn Phi biết sự thật, chắc chắn sẽ đòi ly hôn?

Mà nếu ly hôn, thì anh ta thật sự chẳng còn gì cả.

Còn nếu không ly hôn, thì anh ta vẫn là con rể Tập đoàn Hàn thị, vẫn thuộc tầng lớp thượng lưu.

 

Hàn Phi thấy chồng vừa đi tới, vừa cởi nút áo, hoảng hốt trợn to mắt: “Anh muốn làm gì?”

Lục Viễn Chinh c** th*t l*ng, “Chúng ta là vợ chồng, em nghĩ anh muốn làm gì?”

Hàn Phi tưởng anh ta định dùng dây lưng đánh mình, vội vàng nhận lỗi.

“Em sai rồi… em không nên nói chuyện với đàn ông khác. Nhưng em thề, em chưa từng phản bội anh, em không giống anh đi lung tung bên ngoài.”

“Em chỉ là… chỉ là nói chuyện giải khuây chút thôi, thật mà, em thề đấy.”

Lục Viễn Chinh bước đến gần, nói khẽ: “Không… Hàn Phi, là anh đã lạnh nhạt với em. Anh xin lỗi.”

Hàn Phi ngây người, người đàn ông trước mặt khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Anh là Lục Viễn Chinh thật sao? Anh không sao chứ?”

Lục Viễn Chinh bất ngờ đẩy cô ngã xuống giường.

“Hàn Phi, em nhìn kỹ đi, anh là Lục Viễn Chinh, là trưởng tôn nhà họ Lục, là chồng em, là con rể của Tập đoàn Hàn thị.”

“Yên tâm, sau này anh sẽ đối xử thật tốt với em, anh thề sẽ không tìm đến Lê Oanh nữa, từ nay chỉ một lòng một dạ với em. Em muốn gì, anh cũng sẽ cho em.”

“Nên, đừng nhìn đàn ông khác nữa, hãy nhìn anh. Anh cũng có tám múi bụng mà.”

Mặt Hàn Phi đỏ bừng.

Lục Viễn Chinh cười đầy ẩn ý, nâng cằm cô lên, nói tiếp:

“Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua. Từ bây giờ, chúng ta phải thủy chung với nhau. Anh sẽ làm tròn nghĩa vụ của một người chồng, em cũng phải làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.”

Hàn Phi vừa định phản bác, đã bị anh ta bịt miệng lại.

Đêm đó, Lục Viễn Chinh như phát cuồng, quấn lấy cô không rời, không ngừng gọi tên cô…

“Hàn Phi, em chỉ được yêu một mình anh. Em là vợ của anh, anh là trưởng tôn nhà họ Lục, là chồng của em, là con rể nhà họ Hàn…”

Sáng hôm sau, Hàn Phi tỉnh giấc trong cảm giác đau nhức toàn thân.

Vừa mở mắt, cô bỗng ngây người.

Lục Viễn Chinh đang nằm ngủ ngay trên giường cô.

Cô bật dậy như lò xo, trợn tròn mắt nhìn chồng.

Đây là lần đầu tiên anh ta ngủ lại trên giường cô suốt đêm.

Trước đây, mỗi lần xong chuyện, anh ta đều rời đi, về phòng mình ngủ.

Lý do là vì anh ta đã quen ngủ một mình.

Hàn Phi luôn nghĩ, thật ra là do anh ta còn vương vấn Lê Oanh, nên mới viện cớ mà tránh cô.

Lục Viễn Chinh từ từ mở mắt, liếc nhìn cô một cái rồi lại nhắm mắt, trầm giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Hàn Phi nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên táp đầu giường, rồi đáp: “Bảy giờ năm phút.”

Lục Viễn Chinh lại mở mắt ra, sau đó ngồi dậy.

Anh ta cứ thế tr*n tr** bước xuống giường, liếc nhìn bộ quần áo dưới đất, rồi nói:

“Anh đi tắm để còn chuẩn bị đi làm. Sáng nay có cuộc họp rất quan trọng. Quần áo em gọi người đem đi giặt khô giúp anh nhé.”

Hàn Phi ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Sau khi anh ta đi, cô cũng vào phòng tắm rửa mặt.

Càng nghĩ càng thấy có gì đó là lạ, trong lòng cô bứt rứt không thôi — Lục Viễn Chinh thay đổi quá đột ngột.

Tối qua anh ta đã nói gì nhỉ?

Chú Lưu gặp chuyện rồi.

Lưu Văn Bân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao việc ông ta gặp nạn lại khiến Lục Viễn Chinh thay đổi đến vậy?

Hàn Phi lắc mạnh đầu, không muốn suy nghĩ thêm. Dù Lưu Văn Bân có xảy ra chuyện gì, thì điều cô quan tâm nhất hiện giờ là — Lục Viễn Chinh rốt cuộc nghĩ gì về cô?

Chẳng lẽ vì thấy cô trò chuyện với mẫu nam mà ghen?

Không giống anh ta chút nào.

Dù sao bản thân anh ta cũng vui chơi bên ngoài còn nhiều hơn, với cả Lê Oanh nữa cơ mà.

Hàn Phi tắm xong, tóc còn ướt sũng, khoác áo ngủ ra bếp tìm nước uống thì vừa lúc gặp Lục Viễn Chinh từ phòng anh ta đi ra.

Lục Viễn Chinh đã thay bộ vest chỉnh tề, tóc được vuốt ngược gọn gàng — lại trở về với dáng vẻ chỉn chu đạo mạo như thường ngày.

Chính vẻ ngoài bảnh bao, điềm đạm ấy từng khiến Hàn Phi say đắm ngay từ lần đầu gặp mặt.

Nhớ lại chuyện điên cuồng anh ta làm với cô tối qua, mặt cô không kìm được đỏ bừng.

Lục Viễn Chinh đi tới gần, bất ngờ giật lấy ly nước từ tay cô, ngửa đầu uống cạn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...