Diêu Thanh Chi theo Lạc Ninh và Diệp Tử vào phòng thay đồ.
Chờ hai người thay đồ xong, lấy túi xách, cả ba cùng nhau đến quán cơm bò hầm kia.
Vào nhà hàng, chọn một góc khuất rồi gọi món xong, Diệp Tử đưa túi dâu tây cho nhân viên phục vụ.
“Phiền anh rửa giúp bọn tôi túi dâu này, cảm ơn nhé.”
“Vâng, xin chờ một lát.” Nhân viên nhận lấy rồi rời đi.
Diêu Thanh Chi ngạc nhiên không thôi: “Ở đây còn có dịch vụ rửa hoa quả cho khách nữa à?”
Diệp Tử đáp: “Quán kiểu này chính là bán dịch vụ đó. Không thì mình việc gì phải bỏ một đống tiền để ăn ở đây chứ?”
Diêu Thanh Chi cảm thấy đúng là mở mang tầm mắt.
Lạc Ninh liếc nhìn Diêu Thanh Chi: “Nói đi, bây giờ không có ai ngoài tụi mình, dạo này có chuyện vui gì đúng không?”
Diệp Tử tiếp lời: “Người ta nói hễ có chuyện vui thì tinh thần phấn chấn, nhìn cậu dạo này rõ ràng là có chuyện mừng, nói mau đi, mình không chờ nổi nữa rồi!”
Diêu Thanh Chi nhíu mày: “Mình cũng không biết đây là chuyện vui hay buồn nữa…”
Nói rồi, cô lấy điện thoại trong túi ra, mở album ảnh, bấm vào một tấm rồi đặt lên bàn.
Lạc Ninh và Diệp Tử vừa thấy que thử thai thì lập tức trợn tròn mắt.
Hai người không hẹn mà cùng quay sang nhìn Diêu Thanh Chi.
Lạc Ninh hỏi: “Là con của bác sĩ Tần à?”
Diêu Thanh Chi gật đầu.
Diệp Tử lập tức nắm chặt tay cô: “Trời ơi, chúc mừng, chúc mừng! Đến lúc cưới nhớ để mình làm phù dâu đấy! Nhất định phải tổ chức đám cưới nha, đừng học theo Lạc Ninh với chồng cậu ấy. Mình được làm phù dâu hay không là trông chờ vào cậu cả đó!”
Khóe miệng Diêu Thanh Chi giật nhẹ: “…”
Lạc Ninh cười tít mắt như một bà cô: “Dự định khi nào nói cho bác sĩ Tần biết? Chắc chắn anh ấy sẽ rất vui.”
“Không thể nói cho anh ấy biết được!” – Diêu Thanh Chi bật thốt.
Diệp Tử: “Sao vậy?”
Diêu Thanh Chi: “Mình còn chưa quyết định có giữ lại đứa bé này không.”
Lạc Ninh dường như hiểu nỗi lo của cô: “Là vì ba cậu à? Cậu sợ sẽ liên lụy đến Tần Lãng?”
Diêu Thanh Chi ngẩng đầu nhìn Lạc Ninh, thấy được thấu hiểu khiến lòng cô nhẹ nhõm phần nào: “Ừ, ba mình đáng sợ lắm.”
Lạc Ninh: “Nhưng mình nghĩ, dù ba cậu có đáng sợ thế nào cũng là người. Cậu có thể để Tần Lãng cùng cậu nghĩ cách mà.”
Diêu Thanh Chi lắc đầu: “Chính vì vậy nên mình mới không muốn kéo anh ấy vào. Mấy cậu không hiểu đâu, ba mình giống như cái hố không đáy vậy.”
Diệp Tử xót xa siết tay cô, không biết nên nói gì cho phải.
Lạc Ninh thở dài một hơi.
Lúc này, nhân viên bưng dâu tây đã rửa lên, Diêu Thanh Chi lên tiếng gọi: “Ăn đi, dâu này là mẹ của Tần Lãng gửi tới đó.”
Lạc Ninh và Diệp Tử lại lần nữa sốc nặng.
Diệp Tử: “Cậu gặp phụ huynh rồi à? Khi nào vậy?”
Diêu Thanh Chi: “Không có, không có. Tối qua Tần Lãng đưa mình về, thấy mình mua dâu tây ăn, anh ấy tiện miệng kể với mẹ…”
“Kết quả là hôm nay bác gái gửi hẳn một thùng dâu đến.”
Diệp Tử cầm lấy một quả, cắn một miếng: “Ngọt thật đấy, dâu ngon quá! Xem ra mẹ chồng tương lai của cậu cũng không tệ nha.”
Diêu Thanh Chi: “Thôi cậu đừng đùa nữa, mình làm gì có phúc phận để gả vào một gia đình tốt như vậy.”
Lạc Ninh phản bác: “Cậu sai rồi, chính vì trước kia khổ nên mới chứng tỏ phúc khí của cậu dành cho tương lai.”
Diệp Tử cũng đồng tình: “Đúng rồi, tin mình đi, ngày khổ của cậu đến đây là kết thúc rồi, sắp tới toàn là ngày tốt thôi.”
Diêu Thanh Chi cắn một quả dâu: “Ừm… thật sự rất ngọt, ngon hơn mấy loại mình mua mười tệ hai cân nhiều.”
Diệp Tử: “Mình thấy, mẹ chồng tương lai đã chu đáo thế này rồi, cậu cũng không nên bỏ cháu của người ta đâu…”
“Nếu mẹ của Tần Lãng mà biết cháu mình bị bỏ thì chắc đau lòng lắm luôn.”
“Người có tiền họ rất coi trọng chuyện nối dõi tông đường mà.”
Trong lòng Diêu Thanh Chi bắt đầu dao động.
Cô nhìn đĩa dâu, đúng là miệng ăn thì mềm lòng cũng mềm theo.
Hay là… sinh con ra rồi giao lại cho nhà họ Tần?
Bạn đang đọc truyện tại . Chúc vui vẻ!!!
Ăn xong bữa trưa, trên đường về bệnh viện, Diêu Thanh Chi nhờ Lạc Ninh và Diệp Tử giữ bí mật, đừng nói cho Tần Lãng biết.
Cô vẫn muốn suy nghĩ kỹ thêm.
Lạc Ninh và Diệp Tử đều đồng ý.
Về đến phòng nghỉ trưa, Lạc Ninh lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho Lục Thừa Uyên.
Diệp Tử ghé qua nhìn tin nhắn cô soạn, tán thành:
“Bác sĩ Diêu chỉ bảo đừng nói cho Tần Lãng biết, đâu có nói là không được kể cho chồng cậu.”
Lạc Ninh: “Chuẩn, mình không thể trơ mắt nhìn con của Tần Lãng bị bỏ được, đúng không?”
Diệp Tử: “Chính xác, mà bác sĩ Diêu cũng tội quá, nếu có Tần Lãng bảo vệ, cậu ấy nhất định sẽ sống hạnh phúc.”
Bên kia, Lục Thừa Uyên vừa ăn trưa xong quay lại văn phòng thì nghe thấy tiếng tin nhắn.
Anh lấy điện thoại ra xem.
Lạc Ninh: “Bác sĩ Diêu có thai rồi, Tần Lãng sắp làm ba, nhưng cô ấy muốn bỏ đứa bé, không cho em nói cho Tần Lãng biết.”
Lục Thừa Uyên nhướng mày, nhắn lại:
“Ừm, không phải em nói, là anh nói.”
Lạc Ninh: “Okay, em đi ngủ đây.”
Lục Thừa Uyên: “Ừ, tan làm anh đến đón em.”
Trả lời xong, Lục Thừa Uyên lập tức gọi cho Tần Lãng.
Tần Lãng bắt máy nhanh chóng: “Gọi làm gì?”
Lục Thừa Uyên: “Cái thái độ gì đấy! Lẽ ra tôi định báo cho cậu một tin vui, nhưng nhìn cậu thế này…”
Tần Lãng: “Lục gia gia, tôi sai rồi, có chuyện gì vui thế?”
Lục Thừa Uyên: “Vợ tôi vừa nhắn tin bảo bác sĩ Diêu nói cho cô ấy biết một bí mật, còn yêu cầu cô ấy giữ kín, không được kể cho cậu.”
Tần Lãng: “Ừ, vợ cậu không nói, là cậu nói.”
Lục Thừa Uyên: “Cậu thật quá đáng, sao cậu có thể làm ba trước tôi được chứ? Tôi kết hôn trước cậu tận ba năm đấy…”
Tần Lãng: “Thanh Chi có thai rồi à?”
Lục Thừa Uyên im lặng.
Tần Lãng: “Cô ấy thật sự có thai rồi? Tôi trúng số độc đắc rồi!”
Lục Thừa Uyên: “Đúng là cậu trúng số rồi, nhưng bác sĩ Diêu có thể sẽ bỏ đứa bé, nên đừng vội vui mừng quá sớm.”
Tần Lãng: “Cái gì? Cô ấy muốn bỏ con của bọn tôi? Sao cô ấy có thể làm vậy chứ…”
Lục Thừa Uyên: “Cậu bình tĩnh lại đi, đặt mình vào vị trí của cô ấy mà nghĩ, tại sao cô ấy lại có suy nghĩ như vậy.”
Tần Lãng: “Đúng, đúng, phải bình tĩnh… Tôi biết rồi, Thanh Chi lo ba cô ấy sẽ làm liên lụy tới tôi. Nhưng thật ra tôi đang xử lý việc đó rồi, chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi.”
Lục Thừa Uyên khẽ nhíu mày: “Cậu tính làm gì? Đừng nói với tôi là cậu định giết ba cô ấy đấy nhé?”
Tần Lãng: “Sao có thể chứ!”
Đến nước này, Tần Lãng đành phải thú nhận với Lục Thừa Uyên kế hoạch vay tiền giúp Diêu Thế Hùng.
Tần Lãng: “Tối nay tôi sẽ đưa thêm cho ba cô ấy năm trăm nghìn, cộng với lần trước là tròn một triệu. Vài hôm nữa tôi sẽ cho Cương Bổng đi đòi nợ, đến lúc đó bắt ông ta dùng con gái để trả nợ.”
“Sau đó ép ông ta rời khỏi Bắc Lĩnh mãi mãi, không cho phép ông ta liên lạc với Thanh Chi nữa.”
Lục Thừa Uyên trầm mặc một lúc: “Chuyện này coi như tôi chưa từng nghe, cậu đừng gây ra rắc rối gì, tôi không có rảnh mà lo hậu quả cho cậu đâu.”
Tần Lãng: “Yên tâm đi. Nhưng cậu giúp tôi nhắn lại với vợ cậu một tiếng, nhờ cô ấy khuyên Thanh Chi đừng bỏ đứa bé.”
Lục Thừa Uyên: “Cậu nợ vợ tôi một ân tình lớn đấy.”
Tần Lãng: “Chẳng phải hồi trước cậu nợ tôi sao? Cậu quên rồi à, ba năm cậu làm cảnh sát nằm vùng, ai là người chăm sóc vợ cậu?”
Lục Thừa Uyên: “Im đi, lo mà xử lý ông bố vợ tương lai của cậu đi.”
Tần Lãng: “Cứ yên tâm, chỉ vài ngày nữa thôi. Tôi phải báo tin vui này cho mẹ biết, bảo bà sửa sang lại nhà cửa, chuẩn bị phòng cưới của bọn tôi, với cả phòng cho em bé nữa.”
Lục Thừa Uyên: “…Cậu đừng có chọc tức tôi.”
Tần Lãng: “A, xin lỗi, nhưng đúng là tôi cố ý chọc đấy, ha ha, tôi sắp làm cha rồi…”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?