*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngồi phía bên kia, Diêu Thanh Chi bật cười “phụt” một tiếng.
Cô vội vàng đưa tay che miệng lại.
Tần Lãng nhìn sang cô, cười nói: “Cuối cùng em cũng chịu cười rồi, hiếm thấy thật đấy, sau này phải cười nhiều lên nhé.”
Diêu Thanh Chi liếc mắt lườm anh.
Cửa tàu đóng lại, tàu điện ngầm tiếp tục lăn bánh.
Tần Lãng cảm khái: “Tàu điện ngầm thật thoải mái, vừa nhanh vừa êm, không gian lại rộng. Bảo sao em không muốn đi xe của anh.”
Diêu Thanh Chi: “…”
Cậu thanh niên bên cạnh bật cười: “Anh à, là vì bây giờ không phải giờ cao điểm thôi. Nếu vào giờ cao điểm, đừng nói đến chỗ ngồi, chen lên được thôi đã là phúc phần rồi.”
“Lần sau anh thử đi giờ tan tầm mà xem, chỉ cần chen tàu một lần, đảm bảo cả đời không quên nổi.”
Diêu Thanh Chi tiếp lời: “Anh ấy không chen tàu đâu, hôm nay là nổi hứng thôi.”
Tần Lãng nhướng mày: “Cũng không hẳn, anh cũng chịu được khổ mà.”
Diêu Thanh Chi: “Anh từng chịu khổ khi nào?”
Tần Lãng: “…”
Diêu Thanh Chi: “Người chưa từng trải khổ thì không đủ tư cách nói mình chịu được khổ.”
Tần Lãng lúng túng ngậm miệng.
Cậu thanh niên nhìn Tần Lãng đầy vẻ thông cảm, hạ giọng nói:
“Bạn gái cũ của em cũng thế đấy, phụ nữ ai cũng giống nhau, chỉ có thể chiều thôi. Bây giờ kiếm vợ khó lắm, chủ yếu là vì nam nhiều nữ ít.”
“Cũng tại tư tưởng trọng nam khinh nữ của thế hệ trước làm hại, dẫn đến mất cân bằng nghiêm trọng giữa nam và nữ trong xã hội.”
Tần Lãng gật đầu tán đồng: “Chuẩn luôn.”
Thế là hai người bắt đầu bàn luận về chủ đề “trọng nam khinh nữ”, càng nói càng hợp.
Diêu Thanh Chi ngồi bên, lông mày nhíu chặt lại.
Trong lòng thầm bực: Quả nhiên là bác sĩ tâm lý, gặp ai cũng nói chuyện hợp được.
Cho đến khi cậu thanh niên xuống tàu, hai người mới luyến tiếc chia tay.
Sau khi cửa tàu đóng lại, Diêu Thanh Chi nhìn Tần Lãng, trêu chọc: “Anh đúng là nhiều chuyện thật.”
Tần Lãng đắc ý: “Bởi vì anh là bác sĩ tâm lý. Nhưng mà, anh cũng không phải vạn năng, cũng có chuyện anh bó tay.”
Diêu Thanh Chi: “Chuyện gì mà anh không làm được?”
Tần Lãng nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng rực: “Theo đuổi vợ.”
Mặt Diêu Thanh Chi đỏ ửng, quay mặt nhìn ra cửa sổ đối diện, không thèm để ý tới anh nữa.
Tàu đến trạm, cô đứng dậy xuống tàu.
Tần Lãng thấy vậy liền vội bước theo.
Đi được đến hành lang, Diêu Thanh Chi dừng lại, quay đầu nhìn anh:
“Anh qua bên kia đi tàu điện ngầm về bệnh viện lấy xe về đi, đừng theo tôi nữa. Tôi về đến nhà rồi.”
Tần Lãng không chịu: “Không được, anh nhất định phải nhìn thấy em vào tận nhà mới yên tâm.”
Diêu Thanh Chi cau mày: “Tần Lãng, nơi tôi ở là khu ổ chuột, anh từng đến khu như thế chưa?”
Tần Lãng: “Tất nhiên là từng rồi.”
Diêu Thanh Chi im lặng vài giây: “Tuỳ anh.”
Tần Lãng theo cô ra khỏi ga, đi vài phút rồi rẽ vào một con hẻm đông đúc.
Trước mắt là những dãy nhà xây san sát, phần lớn cao bảy tám tầng.
Giữa các tòa nhà hầu như không có khoảng trống, thậm chí đưa tay ra là có thể chạm vào cửa sổ đối diện.
Khắp nơi đèn sáng rực, người qua lại nườm nượp.
Nhiều hàng quán vỉa hè bày bán tấp nập.
Cảnh tượng đầy sức sống, đậm chất “hơi thở nhân gian”.
Diêu Thanh Chi đi trong con hẻm chật hẹp ấy một cách thành thạo.
Tần Lãng thì hơi không quen, nhưng cố gắng tỏ ra tự nhiên hòa vào dòng người.
Thỉnh thoảng có xe ba bánh chạy từ phía trước hoặc phía sau tới.
Tài xế vừa điều khiển xe vừa hét: “Nhường đường nào!”
Tần Lãng thấy mà toát mồ hôi, lại thấy rất kỳ diệu — vì họ không hề va phải ai, mà còn khéo léo tránh được hàng quán hai bên.
Tay lái đúng là đỉnh thật.
Diêu Thanh Chi dừng lại trước một sạp trái cây.
Cô xin chủ sạp một cái túi nilon rồi bắt đầu lựa dâu tây.
Tần Lãng thấy bảng giá ghi mười đồng hai cân.
Anh kinh ngạc: “Rẻ thế á? Bác ơi, mua hết chỗ này luôn đi!”
Chủ sạp há hốc nhìn anh.
Diêu Thanh Chi liếc anh một cái: “Đừng để ý anh , anh ta đùa đấy.”
Chủ sạp cười hì hì: “Cậu trai đẹp quá trời.”
Được khen, Tần Lãng vui ra mặt, kéo tay Diêu Thanh Chi: “Đừng chọn nữa, anh mua hết cho em.”
Tần Lãng mới chịu ngoan ngoãn im miệng.
Diêu Thanh Chi chọn được nửa túi rồi đưa cho chủ sạp.
Ông cân xong nói: “Cô gái xinh đẹp, thêm hai quả nữa là đủ ba cân, mười lăm đồng.”
Vừa nói ông vừa tiện tay chọn đại hai quả dâu bỏ thêm vào, liền bị Diêu Thanh Chi ngăn lại.
“Để tôi tự chọn, đừng đưa tôi mấy quả xấu. Tôi là khách quen của chú đấy, đừng để tôi thất vọng, không thì lần sau tôi không mua nữa đâu.”
Tần Lãng thấy vậy vội chen vào: “Đúng rồi bác, hai quả đó không đẹp.”
Chủ sạp bật cười bất lực: “Được rồi, được rồi, hai người tự chọn đi.”
Lúc ông đưa túi dâu cho Diêu Thanh Chi, Tần Lãng nhanh tay quét mã thanh toán.
Diêu Thanh Chi nhíu mày nhìn anh, liền lấy điện thoại ra chuyển khoản mười lăm đồng cho anh.
Tần Lãng nhìn số tiền chuyển sang mà cau mày.
Diêu Thanh Chi xách túi dâu, tiếp tục đi thêm mười mét rồi rẽ vào con hẻm hẹp hơn.
Cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà khá mới: “Tôi đến nhà rồi, anh có thể quay về. Anh còn nhớ đường ra không?”
Tần Lãng nhìn vào sảnh toà nhà, thấy đầy xe máy điện đậu bên trong.
Anh chỉ vào đống xe đó: “Sao lại đậu xe trong nhà chứ, nguy hiểm lắm. Nếu có cháy thì sao mà thoát?”
Diêu Thanh Chi bĩu môi: “Tôi chưa từng thấy khu nào cháy cả. Ở đây tuy đông đúc, nhưng vì vậy mới càng chú trọng an toàn cháy nổ. Anh lo xa quá rồi, khả năng đó rất nhỏ.”
“Muộn rồi, anh mau về đi. Tôi không mời anh lên nhà đâu, nhà nhỏ, không tiện tiếp khách.” – Diêu Thanh Chi nói.
Tần Lãng đứng yên, không có ý định rời đi.
Diêu Thanh Chi hỏi: “Sao vậy? Anh thật sự muốn lên xem thử à?”
Tần Lãng: “Anh chỉ nhìn một chút rồi đi.”
Diêu Thanh Chi nhướng mày: “Được thôi, vậy thì lên xem thử tôi sống ở đâu, để biết giữa hai ta khác biệt thế nào.”
Cô xoay người bước vào tòa nhà, đi đến thang máy.
Tần Lãng cười nói: “Có thang máy à, cũng ổn đấy. Tầng mấy vậy? Bảy hay tám?”
“Tầng tám.” – Diêu Thanh Chi trả lời, bước vào thang máy.
Chờ Tần Lãng bước vào, cô bấm nút tầng tám. Cửa thang máy khép lại, bắt đầu đi lên.
Cả hai đều im lặng không nói.
Tới tầng tám, cửa mở ra, Diêu Thanh Chi đưa túi dâu cho Tần Lãng.
Tần Lãng tự nhiên nhận lấy.
Cô lấy chìa khóa từ trong túi ra để mở cửa.
Đúng lúc đó, cửa nhà bên cạnh bỗng mở, một người đàn ông thò đầu ra chào hỏi: “Bác sĩ Diêu, cô tan làm rồi à?”
Nói xong, ánh mắt anh ta sững lại, dò xét nhìn Tần Lãng: “Bác sĩ Diêu, đây là bạn trai cô sao?”
Diêu Thanh Chi liếc Tần Lãng một cái, rồi mỉm cười đáp: “Ừ, bạn trai tôi. Trễ quá nên anh ấy đưa tôi về.”
Người đàn ông thoáng chút thất thần, đứng im nhìn theo.
Tần Lãng đắc ý ra mặt, cố tình giơ tay vẫy chào: “Chào anh, tôi là bạn trai của bác sĩ Diêu.”
Diêu Thanh Chi trừng mắt, mở cửa bước vào nhà: “Vào nhanh đi.”
Tần Lãng vội vàng theo vào, tiện tay đóng cửa lại, rồi nói: “Tên đó thích em đấy.”
Diêu Thanh Chi không phản ứng gì.
Cô đặt túi xách lên tủ giày cạnh cửa, vừa thay dép vừa nói: “Nhà không có dép nam đâu.”
Tần Lãng: “Không sao, anh đi chân trần cũng được. Anh là đàn ông, không sợ lạnh, chứ phụ nữ mà đi chân đất dễ bị cảm lạnh lắm.”
Diêu Thanh Chi khẽ cong môi: “Anh cũng biết nhiều đấy.”
Nói rồi cô đi vào trong nhà.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?