🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 207: Thâu tóm Tập đoàn Đức Khang

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưu Văn Bân giả vờ kinh ngạc: “Có chuyện đó thật sao? Vậy Thừa Uyên không muốn làm cảnh sát nữa à?”

Lục Viễn Chinh tức giận đến nỗi lửa giận trong bụng lại bùng lên: “Cháu đoán chắc không bao lâu nữa nó sẽ xin nghỉ việc rồi vào Đức Khang làm việc.”

“Cháu nghi ngờ việc nó mời Giáo sư William lần này chính là để thăm dò phản ứng, làm bàn đạp cho việc gia nhập Đức Khang.”

Lưu Văn Bân cau mày suy nghĩ: “Nghe cháu nói vậy, đúng là cũng có khả năng thật.”

Lục Viễn Chinh nói tiếp: “Còn nữa, cháu cảm thấy việc nó cưới một bác sĩ làm vợ cũng là có toan tính từ trước.”

Tối qua Lục Viễn Chinh thức trắng cả đêm, ngay cả điện thoại của Lê Oanh cũng không buồn nghe.

Anh ta cứ mãi suy nghĩ về những hành động gần đây của Lục Thừa Uyên.

Cuối cùng, anh ta đi đến một kết luận đáng sợ – Lục Thừa Uyên đang lên kế hoạch một cuộc chiến tranh giành vị trí người thừa kế với mình.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, Lục Viễn Chinh lập tức trở nên bất an và hoảng loạn.

Cứ như thể vị trí thừa kế đã sắp rơi vào tay em trai rồi vậy.

Lưu Văn Bân hỏi: “Cháu nói thế là sao?”

Lục Viễn Chinh: “Chú thử nghĩ xem, nếu người thừa kế Tập đoàn Đức Khang lấy một người vợ bình dân làm bác sĩ, chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ của giới y bác sĩ.”

“Thừa Uyên đang thu hút lòng người, thật sự rất xảo quyệt.”

Lưu Văn Bân hơi nhướng mày, ông ta không biết Lục Viễn Chinh làm sao rút ra được kết luận này, nhưng nghe cũng có lý.

Người xưa nói rồi, ai được lòng người thì được thiên hạ.

Thu phục lòng người là chuyện vô cùng quan trọng, hơn nữa còn có thể nhận được sự công nhận từ ông già.

Lục Viễn Chinh càng nói càng tức.

“Thật sự cháu không thể ngờ, trước giờ cháu luôn nghĩ Thừa Uyên không hứng thú với chuyện của Tập đoàn Đức Khang, nghĩ rằng nó sẽ làm cảnh sát cả đời. Khinh thường nó chính là sai lầm của cháu.”

Lưu Văn Bân: “Vậy cháu tính sao? Nếu Thừa Uyên thực sự là đối thủ của cháu.”

Lục Viễn Chinh không trả lời thẳng, mà ngược lại hỏi: “Chú Lưu, giữa cháu và Thừa Uyên, chú sẽ ủng hộ ai?”

Lưu Văn Bân: “Dĩ nhiên là ủng hộ cháu. Chú và mẹ cháu từ trước đến nay luôn đứng về phía cháu, bây giờ cũng vậy, không thay đổi đâu.”

Lục Viễn Chinh: “Cảm ơn chú, chú Lưu, chú thật tốt. Cháu luôn xem chú như cha ruột của mình.”

Lưu Văn Bân: “Chú biết mà, chú cũng luôn coi cháu như con ruột vậy.”

Ngọn lửa giận trong lòng Lục Viễn Chinh dịu đi phần nào.

Anh ta quả quyết nói: “Vậy cháu sẽ không để chú và mẹ cháu thất vọng, cháu nhất định sẽ trở thành người thừa kế của Đức Khang.”

Lưu Văn Bân: “Chú cũng tin rằng cháu sẽ làm được. Nhớ kỹ, sau này có chuyện gì cứ gọi cho chú. Mẹ cháu là phụ nữ, đôi khi không tránh khỏi do dự, yếu lòng.”

“Nhưng chú với cháu thì khác, đều là đàn ông, phải có sự quyết đoán của đàn ông để giải quyết mọi việc.”

Lục Viễn Chinh: “Vâng, chú Lưu, vậy sau này chắc cháu sẽ thường làm phiền chú. Hôm nay nói ra được hết mọi chuyện, cháu thấy nhẹ lòng hơn nhiều.”

Lưu Văn Bân: “Vậy là tốt rồi, chú đảm bảo sẽ luôn là người lắng nghe tốt nhất của cháu.”

Lục Viễn Chinh: “Vậy cháu xin phép đi làm tiếp. Tối nay tan làm cháu phải đến bệnh viện trung tâm tham gia buổi giao lưu của Giáo sư William. Tối mai cháu mời chú và mẹ đi ăn tối, nhờ chú nói lại với mẹ giùm cháu.”

Lưu Văn Bân: “Được, cháu cứ lo việc chính đi. Chú tính mua vé máy bay tuần sau, trước khi rời đi chúng ta còn có thể gặp nhau thêm vài lần.”

Lục Viễn Chinh: “Vâng, chú Lưu. Vậy hẹn gặp lại vào tối mai, cháu đi làm trước nhé.”

Lưu Văn Bân: “Được, hẹn tối mai.”

Sau khi cúp máy, Lưu Văn Bân ngẩn người một lúc rồi mở cửa xe, xuống xe đi tới bên bờ sông, nhìn dòng sông rộng lớn.

Ông ta cảm khái nói: “Tôi còn tưởng con sông này bị lấp rồi chứ, không ngờ vẫn còn. Lục Triều Huy từng tỏ tình với Thu Nguyệt bên bờ sông này đấy.”

Xích Hổ xoay người nhìn Lưu Văn Bân nhưng không nói gì.

“Cậu ta đâu biết rằng, tôi đã tỏ tình với Thu Nguyệt trước đó một tuần,” Lưu Văn Bân như tự nói với chính mình, tiếp tục kể:

“Thu Nguyệt ban đầu đã đồng ý quen tôi. Nhưng sau khi Lục Triều Huy tỏ tình, cô ấy liền chia tay với tôi. Tôi không cam tâm – chỉ vì nhà cậu ta giàu hơn.”

protected text

 

 

“Tôi sẽ nói cho nó biết, tôi mới là cha ruột của nó, rồi bắt nó nhường lại vị trí Chủ tịch.”

Lưu Văn Bân dừng lại, nhìn chằm chằm mặt sông lấp lánh sóng nước rồi nói tiếp:

“Xích Hổ, cậu xem mặt sông lấp lánh ánh sáng thật đẹp đúng không? Nhưng… dưới những thứ đẹp đẽ đó thường ẩn chứa bóng tối. Con người cũng vậy, ai cũng có mặt tối.”

“Tôi là thế, Thu Nguyệt cũng vậy, Lục Triều Huy càng không phải người vô tội. Sau này cậu ta biết Thu Nguyệt từng quen tôi mà vẫn quyết ở bên cô ấy.”

“Cậu ta từng nói với tôi rằng quá yêu Thu Nguyệt, không thể rời xa cô ấy. Nhưng cậu ta có nghĩ đến cảm giác của tôi khi đó đâu, tôi cũng yêu Thu Nguyệt rất nhiều, sao tôi phải nhường cô ấy cho cậu ta chứ?”

“Đúng vậy, ông Lưu, là ông ta vô tình trước, không thể trách ông.” – Xích Hổ đáp lại bằng giọng vô cảm.

Không ai đoán nổi đó là lời thật lòng hay chỉ là tâng bốc.

Nhưng Lưu Văn Bân không quan tâm.

Ông ta chẳng cần sự thừa nhận của ai cả.

Ông ta chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân.

Mục tiêu của ông ta rất rõ ràng – báo thù Lục Triều Huy, báo thù Hạ Thu Nguyệt, và giành lấy Tập đoàn Đức Khang.

Lưu Văn Bân dang rộng hai tay: “Ông trời, hãy nhìn cho rõ, sớm muộn gì tôi – Lưu Văn Bân – cũng sẽ trở thành Chủ tịch của Tập đoàn Đức Khang.”

Sau khi bàn giao ca cho đồng nghiệp ca chiều, Lạc Ninh và Diệp Tử đang chuẩn bị vào phòng thay đồ, rồi ra ngoài ăn trưa.

Vừa bước ra khỏi khu cấp cứu, Lạc Ninh đã thấy Hạ Thu Nguyệt đeo kính râm to, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Cô dừng bước, nghiêng đầu nói với Diệp Tử: “Mẹ chồng mình đến rồi, cậu vào phòng thay đồ chờ mình nhé.”

Diệp Tử tò mò quan sát Hạ Thu Nguyệt, lo lắng cho Lạc Ninh: “Hay là gọi cho lão Lục nhà cậu một cuộc đi?”

Lạc Ninh đáp: “Chưa cần đâu, cậu nhìn mình giống kiểu người dễ bị bắt nạt lắm sao?”

Diệp Tử bĩu môi: “Vậy được, nhưng nếu mười phút sau cậu chưa quay lại, mình sẽ gọi cho lão Lục.”

Lạc Ninh khẽ cong môi cười: “Được.”

Chờ Diệp Tử rời đi, cô mới bước về phía Hạ Thu Nguyệt đang đứng bên cửa sổ.

Cô cất giọng thản nhiên: “Bác tìm cháu có chuyện gì ạ?”

Hôm nay Hạ Thu Nguyệt không trang điểm, nhưng làn da vẫn khá đẹp, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt và tiều tụy.

Lạc Ninh đoán rằng, mấy ngày nay chắc bà sống không mấy dễ chịu.

Hạ Thu Nguyệt hít sâu một hơi rồi hỏi: “Nếu không phẫu thuật, với tình trạng của tôi thì có thể sống được mấy năm nữa?”

Lạc Ninh đút hai tay vào túi áo: “Khó nói lắm ạ. Tốc độ phát triển bệnh của mỗi người không giống nhau, lâu thì hai ba năm, nhanh thì chỉ một năm. Trước giờ bác không có biểu hiện gì sao? Chẳng hạn như đau nhức gì đó?”

“Thông thường, khối u lớn như vậy thì phải sờ thấy được rồi.”

Hạ Thu Nguyệt đáp: “Nửa năm nay đúng là thường xuyên cảm thấy căng tức, tôi cứ nghĩ là do tâm trạng bất ổn, nào ngờ lại là…”

Lạc Ninh mím môi, không nói gì.

Hạ Thu Nguyệt đột nhiên khẽ cười: “Vài đêm nay tôi đã nghĩ rất nhiều. Trước giờ tôi chưa từng nghĩ rằng chuyện như thế này lại xảy đến với mình.”

Lạc Ninh chen vào: “Đó là điều bình thường ạ. Gần như bệnh nhân nào khi được chẩn đoán cũng nghĩ như vậy.”

Hạ Thu Nguyệt nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “Ha… có lẽ là báo ứng cũng nên.”

Lạc Ninh: “?”

Hạ Thu Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thôi được rồi, tôi hỏi xong rồi, cô có thể đi. Tôi cũng về đây.”

Lạc Ninh nhìn theo bóng lưng Hạ Thu Nguyệt quay đi, khẽ nhíu mày.

Xem ra mẹ chồng cô vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này.

Còn chuyện “báo ứng” mà bà nhắc đến… là ý gì?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...