*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Thừa Uyên nói: “Ngụy sư phụ quả thật danh bất hư truyền.”
Lạc Ninh: “Hy vọng ông ấy có thể chữa khỏi cho bệnh nhân của anh. À đúng rồi, bác sĩ Tề và Giáo sư William có không vui không?”
Lục Thừa Uyên: “Không đâu. Anh hiểu họ mà – thật ra họ cũng chỉ muốn xem thử kỹ thuật châm cứu của Ngụy sư phụ có thật sự cao siêu như lời đồn hay không.”
“Vậy thì cứ để Ngụy sư phụ điều trị bằng châm cứu trước cũng tốt.”
Lạc Ninh: “Giờ cũng như ‘còn nước còn tát’ thôi, thật ra bác sĩ Tề và Giáo sư William đều biết, cơ hội rất mong manh.”
“Anh cũng phải chuẩn bị tâm lý. Với ca bệnh như vậy, khả năng tỉnh lại là rất thấp.”
Lục Thừa Uyên đáp: “Ừ, anh biết. Chúng ta chỉ cần làm hết sức là được.”
“Thật ra, anh mời bác sĩ Tề nhờ giáo sư William tới, không hoàn toàn là vì bệnh nhân của anh. Anh còn hy vọng các bác sĩ của Đức Khang có thể giao lưu thêm với giáo sư William.”
“Thời gian tới sẽ có các bác sĩ từ chi nhánh khắp nơi về tham gia hội thảo, nghe giáo sư William giảng bài. Em cũng có thể đến nghe thử.”
Lạc Ninh lập tức gật đầu: “Chắc chắn em sẽ đi! Em còn định nói với anh là thời gian này em có thể sẽ về muộn một chút.”
“Bữa tối em ăn luôn ở căng tin bệnh viện, vì em muốn tham gia thêm vài buổi giao lưu với giáo sư William.”
Lục Thừa Uyên: “Được. Vậy anh ở lại cục chờ em. Lúc nào gần xong thì nhắn anh, anh đến đón.”
Lạc Ninh: “Vậy quyết định vậy nhé.”
Sáng hôm sau, Lục Thừa Uyên dậy chưa bao lâu thì Lạc Ninh cũng dậy theo.
Hai người cùng nhau vào bếp làm bữa sáng.
Lục Thừa Uyên nấu cháo bò nấm hương, còn chuẩn bị thêm vài món ăn kèm, định mang phần cho Ngụy sư phụ – sợ ông không quen ăn sáng ở khách sạn.
Ăn sáng xong, hai người mang đồ ăn đến khách sạn tìm Ngụy sư phụ.
Ông đang luyện thái cực quyền trong phòng, nghe thấy chuông liền dừng lại ra mở cửa.
Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh chào ông, rồi cùng vào phòng.
Lạc Ninh cười nói: “Ngụy sư phụ, ngài đã ăn sáng chưa ạ?”
Ngụy sư phụ: “Chưa, hai đứa ăn rồi à?”
Lạc Ninh bảo Lục Thừa Uyên đặt hộp giữ nhiệt lên bàn rồi nói:
“Chúng cháu ăn rồi ạ. Đây là cháo bò nấm hương do chồng cháu nấu sáng nay, còn có mấy món ăn kèm. Giờ vẫn còn sớm, ngài ăn trước đã, rồi mình đến bệnh viện sau.”
Vừa mở hộp giữ nhiệt ra, hương thơm đã lan tỏa khắp phòng.
Ngụy sư phụ thấy hấp dẫn, liền ngồi xuống: “Trông ngon quá, cảm ơn hai đứa nhé.”
Lục Thừa Uyên đưa thìa cho ông.
Ngụy sư phụ nhận lấy, không đợi lâu liền ăn một muỗng: “Ừm, ngon thật. Cháo bò nấu rất chuẩn.”
Lạc Ninh chống cằm nhìn ông mỉm cười: “Ngụy sư phụ, tối qua cháu có lật xem hai quyển sách ngài đưa, thấy rất thú vị.”
Ngụy sư phụ: “Vậy à? Hiếm lắm mới có người thấy hứng thú. Nhiều người còn thấy nhàm chán nữa kia. Vậy cháu nghĩ sao rồi?”
Lạc Ninh gật đầu: “Cháu suy nghĩ kỹ rồi. Tuy cháu chưa tự tin mình học tốt, nhưng cháu muốn theo ngài học thử một thời gian.”
Ngụy sư phụ: “Đương nhiên được rồi. Hiện tại là lúc thích hợp nhất. Tuần này cháu cứ theo ta học nhé.”
Lạc Ninh: “Vâng, cháu sẽ theo ngài một tuần trước, nếu học không được thì mình tính tiếp.”
Ngụy sư phụ: “Được.”
Sau khi ăn xong bữa sáng, ba người cùng đến tổng viện Đức Khang.
Lạc Ninh gọi điện báo với trưởng khoa, rồi đi theo Ngụy sư phụ đến khoa Thần kinh để châm cứu cho Cao Hồng Lâm.
Tề Gia Hằng đang đi kiểm tra phòng bệnh.
Anh chào hỏi mọi người, báo sơ qua tình hình của Cao Hồng Lâm rồi rời đi.
Lục Thừa Uyên cũng lui ra, đóng cửa lại.
Chỉ còn Ngụy sư phụ và Lạc Ninh ở trong phòng.
Ngụy sư phụ vừa chuẩn bị châm cứu, vừa giải thích chi tiết cho Lạc Ninh.
Cô đã chuẩn bị sẵn sổ tay và bút, chăm chú ghi chép.
Chỗ nào không hiểu, cô liền hỏi lại.
Ngụy sư phụ rất kiên nhẫn, luôn tận tình giải thích thêm để cô dễ hiểu.
Sau khi châm xong, ông bảo cô quay về khoa Cấp cứu làm việc, hẹn sáng mai tiếp tục.
Ông còn nói sau khi rút kim sẽ đến nhà Trì Húc để châm cứu cho Trì Lỗi.
Vì Lạc Ninh còn đi làm nên không để cô theo.
Lạc Ninh chào tạm biệt, vội vàng quay về khoa Cấp cứu.
Vừa về đến nơi, Diệp Tử liền ra chào: “Thế nào rồi? Bên Ngụy sư phụ xong chưa?”
Lúc sáng ra khỏi nhà, Lạc Ninh có nhắn cho Diệp Tử, nói sẽ đến trễ vì bắt đầu học châm cứu với Ngụy sư phụ, nhờ cô ấy đỡ giúp.
Lạc Ninh: “Ừ, xong rồi, cũng nhanh thôi. Hôm nay học được nhiều lắm, Ngụy sư phụ dạy mình cách xác định vị trí huyệt đạo.”
Diệp Tử: “Tốt ghê, sau này nếu mình đau lưng mỏi gối thì để cậu châm cứu cho, mình tình nguyện làm chuột bạch.”
Lạc Ninh trêu: “Cậu không sợ mình châm nhầm à?”
Diệp Tử: “Phải có người hy sinh chứ. Quan hệ bọn mình thế này, dĩ nhiên mình phải xung phong rồi!”
Lạc Ninh nhướn mày cười: “Cậu đúng là chị em tốt của mình!”
“À đúng rồi, lát nữa Ngụy sư phụ sẽ đến châm cứu cho chú Trì. Nếu chân chú ấy khỏi, thì chắc ba cậu cũng không phản đối cậu lấy Trì Húc nữa nhỉ?”
Diệp Tử: “Chân khỏi thì tất nhiên tốt rồi, mẹ anh ấy cũng đỡ vất vả. Còn ba mình á… khó nói lắm.”
Lạc Ninh: “Sao thế? Ba cậu lại cằn nhằn gì à?”
Diệp Tử: “Ừ, tối qua mình kể với mẹ chuyện đi leo núi tìm Ngụy sư phụ, ba mình nghe được, nghe đến đoạn Trì Húc cũng đi thì ông ấy nổi giận. Hỏi mình đủ thứ chuyện.”
“Còn nói sẽ đến tìm Trì Húc, may mà mẹ mình can lại, không thì tối qua chắc ông đã lao đến đồn công an rồi.”
Lạc Ninh nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy mẹ cậu cũng phản đối cậu và Trì Húc ở bên nhau à?”
Diệp Tử đáp: “Mẹ mình á, bà chỉ sợ mình không lấy được chồng thôi. Bà nói, chỉ cần mình cưới được người mình yêu là được, sau này sống thế nào cũng đừng trách bà.”
Lạc Ninh cau mày: “Cậu nói mấy chuyện này thoải mái thế, không sợ mình ghen tị phát hờn à?”
Diệp Tử liếc mắt nhìn cô:
“Cậu ghen gì chứ? Lão Lục nhà cậu là ai? Thân phận thế nào? Cái tòa nhà của mình đem so với lão Lục nhà cậu thì khác gì muối bỏ bể. Mình còn ghen tị với cậu kìa. Cho nên mới nói, phụ nữ ấy, hoặc là sinh ra trong nhà tốt, hoặc là lấy được chồng tốt.”
Lạc Ninh trêu chọc: “Vậy cậu đừng chọn Trì Húc nữa, chọn Lăng Hạo Nhiên đi.”
Diệp Tử: “Cậu không nhắc thì mình cũng quên béng mất người đó rồi.”
Lạc Ninh: “Dạo này anh ta không liên lạc với cậu à?”
Diệp Tử nhún vai: “Không có. Từ lúc vào đoàn phim là cắt đứt liên lạc luôn. Nhưng ảnh vẫn hay đăng hình ở phim trường lên vòng bạn bè mà, cậu cũng thấy mà đúng không? Những gì mình thấy thì cậu cũng thấy.”
Lạc Ninh: “Mình ít khi xem vòng bạn bè lắm, cậu biết mà.”
Diệp Tử phất tay: “Thôi kệ anh ta. Không muốn làm bạn thì thôi, khỏi quan tâm. Không nói nữa, lo làm việc đi.”
…
Tại khoa Thần kinh, sau khi rút kim cho Cao Hồng Lâm, Ngụy sư phụ thu dọn đồ đạc rồi đi cùng Lục Thừa Uyên.
Lục Thừa Uyên lái xe đưa ông đến nhà họ Trì, sau đó mới về đơn vị.
Trì Húc đã ở nhà chờ sẵn.
Buổi sáng thành phố hơi kẹt xe, nên mất khoảng bốn mươi phút mới tới được khu nhà của họ Trì.
Trì Húc đã đứng đợi ở cổng khu nhà.
Ngụy sư phụ bảo Lục Thừa Uyên cứ đi làm, còn ông thì đưa hộp dụng cụ cho Trì Húc xách, hai người cùng đi về phía nhà họ Trì.
Đi thang máy lên lầu, đến trước cửa nhà họ Trì.
Vừa mở cửa ra, mẹ của Trì Húc – Hạ Bình Xuân – đã tươi cười bước ra đón:
“Chào Ngụy sư phụ, vất vả cho ngài quá!”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?