*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được rồi, Ngụy sư phụ, tôi ra ngoài đợi thầy. Thầy rút kim xong, chúng ta sẽ cùng đến khu ngoại ô thăm bà của Lạc Ninh.” – Lục Thừa Uyên nói.
Ngụy sư phụ gật đầu: “Được.”
Lục Thừa Uyên mở cửa bước ra rồi nhẹ nhàng khép lại.
Anh dặn dò hai đồng nghiệp đang ở lại rằng trong tuần tới sẽ tạm ngừng phương pháp điều trị trước đó, để Ngụy sư phụ tiếp quản điều trị bằng châm cứu.
Tuy nhiên, Tề Gia Hằng vẫn sẽ là bác sĩ điều trị chính cho Cao Hồng Lâm.
Nếu bệnh nhân có bất kỳ biểu hiện bất thường nào, nhất định phải lập tức báo cho Tề Gia Hằng và anh.
Trì Húc và Lạc Ninh nghe xong đều cảm thấy hơi lạ, nhưng không ai lên tiếng hỏi ngay.
Diệp Tử đã về nhà trước. Đợi Ngụy sư phụ rút kim và thu dọn xong, Lục Thừa Uyên lái xe, trước tiên đưa Trì Húc về cục cảnh sát, sau đó mới đến khu ngoại ô – Hương Thủy Biệt Uyển – để thăm bà của Lạc Ninh.
Lúc này, tại Tập đoàn Đức Khang, Lục Viễn Chinh nghe được một tin chấn động từ trợ lý Đào Thước.
Anh nhấn mạnh hỏi lại:
“Cậu nói Thừa Uyên đã nhờ Viện trưởng Thẩm mời Giáo sư William tới?”
Đào Thước gật mạnh:
“Đúng vậy, hơn nữa Giáo sư William đã đến Bắc Lĩnh từ hai hôm trước. Nghe nói tối mai sẽ có buổi thuyết giảng tại tổng viện Đức Khang, giới thiệu thành quả nghiên cứu từ bài luận gần đây nhất của ông ấy.”
Ánh mắt Lục Viễn Chinh trở nên u ám, nghiến răng nói:
“Hừ, Thừa Uyên, quả thật nó có dã tâm rồi, nó dám đánh chủ ý vào vị trí người thừa kế Đức Khang sao?”
Anh nhìn sang Đào Thước, hỏi:
“Vậy nói vậy là Viện trưởng Thẩm đã biết thân phận thật của em trai tôi?”
Đào Thước lắc đầu:
“Có vẻ như chưa biết. Nghe nói Nhị thiếu gia đưa một phạm nhân đến tổng viện để điều trị, do bác sĩ Tề – người mới tới – phụ trách. Mà bác sĩ Tề lại chính là học trò của Giáo sư William.”
Lục Viễn Chinh nhướn mày:
“Phạm nhân? Loại phạm nhân nào? Mắc bệnh gì?”
Đào Thước:
“Chỉ biết người đó đang nằm trong phòng bệnh VIP của khoa thần kinh, có cảnh sát canh giữ. Ngoài bác sĩ Tề, những nhân viên y tế khác đều rất kín miệng, vì Viện trưởng Thẩm đã ra lệnh giữ bí mật.”
“Viện trưởng cũng nói là làm theo chỉ thị của Chủ tịch, vì vậy ai trong viện cũng không dám bàn tán.”
Lục Viễn Chinh cau mày:
“Chỉ thị của Chủ tịch? Sao ông nội lại quan tâm đến chuyện vặt như thế? Ông từ trước đến nay chưa từng can thiệp vào việc của Thừa Uyên.”
Đào Thước:
“Có thể phạm nhân này rất quan trọng với Nhị thiếu gia.”
Lục Viễn Chinh trầm tư, cảm thấy mọi chuyện có gì đó không ổn.
Thừa Uyên chưa từng đưa phạm nhân đến điều trị ở Đức Khang, lại còn sắp xếp nằm phòng VIP, mời bác sĩ từ nước ngoài về, thậm chí mời cả Giáo sư William tới tổ chức buổi giảng.
Mọi chuyện liên kết lại khiến anh ta cảm thấy rất bất thường.
“Thừa Uyên rốt cuộc muốn làm gì đây?” – Lục Viễn Chinh lẩm bẩm.
Đào Thước:
“Bất kể Nhị thiếu gia định làm gì, tôi thấy chúng ta không thể lơ là, nên chú ý theo sát mọi động thái.”
Lục Viễn Chinh ngước nhìn Đào Thước:
“Bên mẹ tôi thì sao? Cậu mang đồ qua có nghe bà nói gì không?”
Gần đây Hạ Thu Nguyệt vẫn ở trong khách sạn, không nghe điện thoại cũng không gặp Lục Viễn Chinh.
Anh ta gọi cho Lưu Văn Bân thì được bảo yên tâm làm việc.
Nhưng làm sao mà anh ta có thể yên tâm được.
Hành động của em trai Lục Thừa Uyên ngày càng đáng ngờ, không loại trừ khả năng đang âm thầm cạnh tranh vị trí thừa kế.
Đào Thước lộ vẻ khó xử:
“Ông Lưu không cho tôi vào, tôi chỉ đưa đồ ở cửa, rồi ông ấy bảo tôi đi.”
Lục Viễn Chinh suy nghĩ một lát rồi đứng dậy đột ngột.
“Tôi sẽ đến gặp ông nội, thăm dò thử việc Thừa Uyên mời Giáo sư William. Cậu khỏi đi, lo việc khác đi.”
Dứt lời, anh ta vừa nói vừa cài nút áo khoác bước nhanh ra ngoài.
Lục Viễn Chinh đi thang máy lên tầng cao nhất của Tập đoàn Đức Khang.
Đến cửa văn phòng Chủ tịch, anh chào thư ký:
“Ông nội có trong đó không? Tôi có việc muốn gặp ông.”
“Có ạ, mời anh đợi một chút.” – Thư ký nhấc điện thoại gọi nội tuyến:
“Chủ tịch, Đại thiếu gia đến.”
Thư ký đặt máy xuống, nhìn anh:
“Anh có thể vào rồi.”
Lục Viễn Chinh tiến lên vài bước, gõ hai cái rồi đẩy cửa bước vào:
“Ông nội, ông đang bận sao?”
Lục Tân Quân ngồi sau bàn làm việc, tháo kính lão ra nhìn anh:
“Có chuyện gì?”
Lục Viễn Chinh ngồi xuống đối diện, mỉm cười:
“Cũng không phải việc quan trọng gì. Cháu nghe nói ông mời Giáo sư William đến Bắc Lĩnh, tối mai có buổi giảng ở tổng viện Đức Khang. Cháu có thể đến nghe không ạ?”
Lục Tân Quân hơi nhíu mày, hỏi ngược lại:
“Cháu muốn nghe? Cháu có hiểu không?”
Lục Viễn Chinh: “…”
Lục Tân Quân:
“Nói đi, tại sao muốn nghe? Nếu cháu nói thật, ông có thể cân nhắc cho cháu tới xem.”
Lục Viễn Chinh thu lại nụ cười, trầm mặc một lát rồi nói:
“Cháu nghe nói Thừa Uyên đưa một phạm nhân tới tổng viện điều trị, người điều trị chính là học trò của Giáo sư William. Chính Thừa Uyên đã mời William tới Bắc Lĩnh, đúng không ạ?”
“Đúng.” – Lục Tân Quân trả lời thẳng thắn.
Lục Viễn Chinh khựng lại một chút:
“Vì sao Thừa Uyên lại đưa phạm nhân tới điều trị ở tổng viện?”
Lục Tân Quân:
“Chuyện đó liên quan gì đến cháu?”
Lục Viễn Chinh nghẹn lời.
Gương mặt Lục Tân Quân thoáng hiện vẻ không vui:
“Cháu dạo này làm gì vậy? Rảnh lắm sao? Không có việc gì để làm à?”
Lục Viễn Chinh:
“Ông nội, cháu …”
Lục Tân Quân:
“Cháu cử người theo dõi Thừa Uyên đúng không? Không thì sao biết nhiều chuyện như vậy? Ông nhớ đã dặn Viện trưởng Thẩm phải giữ bí mật, sao lại lọt ra ngoài đến tai cháu?”
Lục Viễn Chinh vội nói:
“Ông nội, cháu không có cử người theo dõi Thừa Uyên, cháu theo dõi em ấy làm gì chứ?”
Lục Tân Quân không tin lời của Lục Viễn Chinh.
Ông cố ý hỏi:
“Vậy cháu biết chuyện này bằng cách nào? Là Viện trưởng Thẩm nói cho cháu biết? Hay là ai nói?”
Lục Viễn Chinh đáp:
“Ông nội, Viện trưởng Thẩm sao có thể nói với cháu mấy chuyện đó được? Cháu với ông ấy cũng hiếm khi liên lạc.”
Lục Tân Quân:
“Vậy thì chắc chắn là cháu cử người theo dõi Thừa Uyên rồi.”
Lục Viễn Chinh vội phủ nhận:
“Thật sự không phải đâu ạ, cháu chỉ tình cờ nghe nói Giáo sư William sẽ tổ chức buổi thuyết giảng ở tổng viện, nên cháu mới hỏi một chút.”
“Cháu hỏi ai?” – Lục Tân Quân truy hỏi.
Lục Viễn Chinh nhức đầu:
“Cũng không hẳn là cháu hỏi. Là Đào Thước hỏi, cháu cũng không biết cậu ấy hỏi ai nữa.”
Lục Tân Quân nhướng mày nhìn người cháu trai cả:
“Vậy tức là, trợ lý của cháu không đủ tư cách làm trợ lý rồi.”
Lục Viễn Chinh: “…”
Lục Tân Quân tiếp tục chất vấn:
“Cháu làm việc ở Đức Khang bao nhiêu năm rồi? Đến giờ cháu đã đóng góp được gì cho Đức Khang? Trợ lý của cháu hằng ngày làm gì? Nếu chỉ để giúp cháu theo dõi người khác—”
“Vậy ông nghĩ phải sắp xếp lại rồi, chuyển cậu ta sang làm thám tử tư hoặc phóng viên showbiz thì hợp hơn.”
Lục Viễn Chinh thấy ông nội thật sự nổi giận, liền vội vàng xin lỗi:
“Ông nội, cháu chỉ hỏi cho biết thôi. Đào Thước thật sự không hề theo dõi Thừa Uyên. Chuyện của Giáo sư William thật sự là tình cờ nghe được. Xin ông tin cháu lần này được không ạ?”
“Thật ra cháu cũng rất muốn cống hiến nhiều hơn cho Đức Khang, chỉ là những đề án cháu nộp lên, ông đều bác bỏ…”
Sắc mặt Lục Tân Quân càng lúc càng đen lại:
“Ý cháu là gì? Muốn nói là ông cố tình bác bỏ những đề án cháu đưa ra à?”
Lục Viễn Chinh vội vàng xua tay:
“Không phải đâu ông nội, cháu không có ý đó!”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?