*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diêu Thanh Chi: “Thế cô đã trả lời thế nào?”
“Huống hồ bác sĩ Lạc đã kết hôn rồi, chồng chị ấy vừa đẹp trai vừa yêu chiều chị ấy, làm sao mà để ý đến mấy người khác được”.
Diêu Thanh Chi thở phào, để y tá quay về làm việc.
Cô cầm điện thoại nhắn tin cho Lạc Ninh:
Diêu Thanh Chi: “Bác sĩ Lạc, người phụ nữ mà cậu đưa đến đã kiểm tra xong rồi, mình để bà ấy về trước. Ngày mai có kết quả mình sẽ liên lạc lại. Trước đó mình sẽ thông báo trước cho cậu biết.”
Gửi tin nhắn xong, Lạc Ninh không trả lời.
Diêu Thanh Chi đoán chắc cô đang bận nên đặt điện thoại sang một bên và tiếp tục làm việc.
…
Sau khi rời khỏi khoa phụ sản, Hạ Thu Nguyệt lén lút đến khoa cấp cứu, nấp ở góc khuất để quan sát Lạc Ninh.
Lúc đó, Lạc Ninh đang tiếp nhận một bệnh nhân là công nhân xây dựng bị ngất ở công trường gần đó.
Người đưa bệnh nhân đến là tổng giám đốc của công ty xây dựng đó.
Ông ta và trợ lý đang ngồi ở hàng ghế trước mặt Hạ Thu Nguyệt, thì thầm với nhau, chỉ trỏ về phía Lạc Ninh với những lời lẽ th* t*c.
Trợ lý: “Tổng giám đốc Dương, ngài nhìn bác sĩ Lạc xem, dáng người đúng là đỉnh thật! Loại phụ nữ này nhìn là biết phóng túng rồi”.
Tổng giám đốc Dương: “Vậy lát nữa cậu đi xin số liên lạc của cô ấy cho tôi, nói là tôi muốn mời cô ấy ăn tối”.
Trợ lý: “Yên tâm đi, tổng giám đốc, tôi đi ngay”.
Nghe được đoạn đối thoại đó, Hạ Thu Nguyệt như bắt được cơ hội, vội lấy điện thoại ra mở camera để quay lén.
Trợ lý bước đến bên Lạc Ninh, cười nói:
“Bác sĩ Lạc, thật vất vả cho cô rồi. Tổng giám đốc Dương của chúng tôi muốn mời cô ăn tối, cô có tiện không? Có thể để lại cách liên lạc cho ngài ấy không?”
Tất cả y bác sĩ xung quanh đều quay đầu nhìn trợ lý đó.
Anh ta tỏ ra đắc ý, như thể chắc chắn Lạc Ninh sẽ đồng ý.
Lạc Ninh lạnh mặt nhìn anh ta, giọng băng giá hỏi ngược lại:
“Anh nghĩ đây là chỗ nào? Là hộp đêm sao? Anh nghĩ tôi là ai? Là loại ai muốn gọi cũng được, tiểu thư tiếp khách hả? Trước khi tôi gọi bảo vệ, tốt nhất anh nên tự biết điều mà biến đi”.
Trợ lý sững sờ, nhưng vẫn cười nhăn nhở:
“Ồ, cũng cá tính đấy. Tổng giám đốc Dương chúng tôi thích mấy cô cá tính như cô. Tôi nói thật, nếu cô chịu theo ngài ấy thì sẽ chẳng cần vất vả làm bác sĩ nữa đâu”.
“Ngài ấy rất chiều phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp như cô, càng thương hơn”.
Diệp Tử lắc đầu, tặc lưỡi: “Chậc chậc, anh đúng là không thấy quan tài không đổ lệ”.
Trợ lý: “Cô nói gì cơ?”
Lạc Ninh quay về bàn làm việc, nhấc điện thoại bàn và ấn nút gọi.
Lạc Ninh: “Alo, bộ phận an ninh à? Tôi là bác sĩ Lạc của khoa cấp cứu, ở đây có một kẻ quấy rối…”
“Các anh tới ngay nhé? Được, tới thẳng phòng cấp cứu, nhanh lên”.
Nói xong, cô đặt điện thoại xuống.
Trợ lý cười gượng: “Cô đừng dọa tôi, tôi có làm gì đâu”.
Lạc Ninh: “Trong bệnh viện này camera giăng đầy. Những gì anh vừa nói đủ để bệnh viện kiện anh tội quấy rối. Anh tốt nhất đừng rời khỏi đây, bảo vệ sẽ tới ngay”.
Vừa dứt lời, bốn nhân viên bảo vệ lập tức xông vào.
Họ tiến nhanh về phía Lạc Ninh.
Diệp Tử chỉ vào trợ lý: “Chính anh ta, quấy rối bác sĩ Lạc, tất cả chúng tôi có thể làm chứng”.
Bảo vệ lập tức đi tới chỗ trợ lý.
Anh ta bắt đầu hoảng, lắp bắp: “Tôi chỉ đùa thôi, hiểu lầm, các anh bảo vệ à, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi”.
Lúc này, tổng giám đốc Dương mới vội vàng đi tới.
Nhưng ông ta lại trách mắng bảo vệ: “Mấy người không phải cơ quan chấp pháp, dựa vào đâu mà bắt người? Chỉ là nói đùa vài câu, có cần làm lớn vậy không? Mau thả ra, nếu không tôi báo công an”.
Diệp Tử: “Ha… báo công an đi! Chồng của bác sĩ Lạc là cảnh sát đấy. Hay để tôi giúp anh báo nhé?”
Tổng giám đốc Dương sững lại, quay sang tát trợ lý một cái.
“Tôi đã bảo anh cẩn thận cái miệng rồi cơ mà! Sao lại đi giỡn với bác sĩ? Mau xin lỗi ngay!”
Trợ lý sợ đến tái mặt, không ngờ mình lại đá trúng đuôi hổ.
Vội vàng cúi đầu: “Bác sĩ Lạc, xin lỗi cô, là tôi không biết trời cao đất dày, miệng mồm quá đáng, không nên đùa giỡn với cô. Xin cô rộng lượng bỏ qua cho tôi”.
Lạc Ninh nhướng mày: “Nhưng mà, làm sao bây giờ? Tôi lại là người rất nhỏ nhen, rất thích tính toán ấy”.
Trợ lý: “…”
Diệp Tử ra hiệu cho bảo vệ, họ lập tức đưa trợ lý đi, tổng giám đốc Dương vừa đi theo vừa mắng xối xả.
Sau khi bảo vệ dẫn người đi, phòng cấp cứu mới yên tĩnh trở lại.
Mọi người lại tiếp tục với công việc của mình.
Hạ Thu Nguyệt, đang nấp trong góc, tắt camera với vẻ không cam lòng.
Bà vốn định quay lại đoạn video đó để mách tội với con trai – Lục Thừa Uyên.
Ngồi thêm một lát thấy không có gì nữa, bà liền lặng lẽ rời đi.
Lạc Ninh hoàn toàn không hay biết chuyện này.
Mãi đến trưa, sau khi bàn giao ca trực và chuẩn bị rời khỏi khoa cấp cứu, Diêu Thanh Chi mới tới tìm cô – lúc đó cô mới sực nhớ ra…
Cô quên mất mẹ chồng mình rồi.
Diêu Thanh Chi mỉm cười hỏi: “Có phải cậu không xem điện thoại không? Mình có nhắn tin cho cậu”.
Lạc Ninh vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra.
Cô liền xin lỗi Diêu Thanh Chi: “Xin lỗi, vừa nãy có ca cấp cứu gấp, mình lo hồi sức cấp cứu nên không kịp xem tin nhắn”.
Diêu Thanh Chi: “Mình đoán vậy. Ngày mai có kết quả tôi sẽ báo trước cho cậu biết”.
Lạc Ninh: “Được, cảm ơn bác sĩ Diêu, vất vả cho cậu rồi. Trưa nay mình mời cậu và bác sĩ Diệp ăn cơm nhé”.
Diêu Thanh Chi: “Chuyện nhỏ thế này, bác sĩ Lạc không cần để tâm đâu”.
Diệp Tử lại giơ tay hưởng ứng: “Được đấy, mình đi!”
Để Diêu Thanh Chi không ngại, Lạc Ninh liền nói: “Không phải vì chuyện hôm nay đâu, là vì tháng này mình được thưởng”.
Diệp Tử khoác tay Diêu Thanh Chi: “Bác sĩ Diêu, cậu đừng giúp bác sĩ Lạc tiết kiệm nữa, tháng này cậu ấy được thưởng không ít đâu”.
Thấy Diệp Tử thoải mái như vậy, Diêu Thanh Chi cũng gật đầu: “Thế thì được, cảm ơn bác sĩ Lạc nhé”.
Ba người quay lại phòng trực thay đồ, lấy túi xách rồi cùng nhau đến quán cơm bò kho quen thuộc.
Diêu Thanh Chi lần đầu tiên tới quán này.
Quán có thiết kế sang trọng, không gian cũng rất dễ chịu, khác hẳn với những quán ăn ồn ào xung quanh.
Ngay cả đồng phục của nhân viên phục vụ cũng rất đẹp, ai nấy đều mang nụ cười thân thiện khiến khách thấy dễ chịu.
Lạc Ninh chọn một góc khuất để ngồi, nhận chiếc máy tính bảng từ phục vụ rồi đưa cho Diêu Thanh Chi:
“Bác sĩ Diêu, cậu xem thích ăn gì nhé”.
Diêu Thanh Chi xua tay: “Hai người gọi là được rồi, mình ăn gì cũng được”.
Lạc Ninh thu lại máy: “Vậy mình gọi mỗi người một phần bò kho đặc biệt của quán nhé”.
Diệp Tử: “Được đó, mình cũng ăn bò kho đặc biệt. Bác sĩ Diêu, bò kho ở đây là ngon nhất mà mình từng ăn. Ăn một lần rồi là không muốn ăn ở nơi khác nữa”.
Diêu Thanh Chi bị lời khen làm cho tò mò: “Thế thì mình nhất định phải nếm thử xem sao”.
Gọi món xong, phục vụ rời đi.
Diêu Thanh Chi do dự một chút rồi vẫn quyết định hỏi:
“Bác sĩ Lạc, người phụ nữ tên Hạ Thu Nguyệt đó, là có quan hệ thế nào với cậu vậy?”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?