Lưu Văn Bân nghẹn lời một lúc rồi nói: “Thì là lo cho cháu sống có ổn không. Để cháu lại một mình, chúng ta thật sự không yên tâm”.
Lục Thừa Uyên không đáp, chỉ trầm mặc, rồi đứng dậy rót thêm trà cho cả hai.
“Cảm ơn” – Lưu Văn Bân nói lời cảm ơn, ngừng lại chốc lát rồi tiếp tục:
“Chú nghe mẹ cháu nói rồi, nói cháu đã sớm biết chuyện giữa chú và bà ấy. Thật ra chúng ta cũng muốn nói với cháu, nhưng lúc đó cháu còn nhỏ, sợ cháu không chấp nhận được”.
“Bao năm qua mẹ cháu vẫn chưa thể buông được cha cháu, nên vẫn chưa đồng ý lời cầu hôn của chú. Bây giờ chú cũng nghĩ thông suốt rồi, không cưỡng cầu nữa. Chú chỉ cần có thể thay cha cháu chăm sóc bà ấy là đủ rồi”.
Lục Thừa Uyên chợt ngẩng mắt nhìn Lưu Văn Bân: “Cha cháu nhờ chú chăm sóc mẹ cháu à?”
Lưu Văn Bân lại một lần nữa bị nghẹn lời, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh.
Một lúc sau, ông ta hỏi: “Thừa Uyên, cháu đang có thành kiến với chú à?”
Lục Thừa Uyên: “Không có. Sao cháu phải có thành kiến? Chẳng qua là không có cảm tình gì thôi”.
Lưu Văn Bân: “Chú với cha mẹ cháu là bạn học đại học, ba người chúng ta rất thân, thường đi học và ăn uống cùng nhau”.
“Sau này cha mẹ cháu kết hôn, chú thật lòng chúc phúc họ. Khi cha cháu ra đi đột ngột, mẹ cháu đau khổ tột cùng. Chú không nỡ nhìn bà ấy như vậy, sợ bà ấy làm điều dại dột, nên thường xuyên ở bên an ủi”.
“Dần dần chúng ta nảy sinh tình cảm. Chú tin rằng cha cháu cũng hy vọng mẹ cháu và các con được sống vui vẻ. Nên chú muốn thay ông ấy chăm sóc mẹ con cháu”.
“Trong mắt chú, cháu và Viễn Chinh đều là con trai của chú, chú đều yêu thương”.
Lục Thừa Uyên khẽ cười, nửa thật nửa giả.
“Vậy thì cháu phải cảm ơn chú Lưu rồi. Nhưng cháu nghĩ, cha cháu chắc chắn không hy vọng chúng cháu phải gọi người khác là ba”.
“Nếu là chú, chú có muốn con mình gọi người khác là ba không?”
Lưu Văn Bân: “…”
Lục Thừa Uyên: “Chú Lưu còn chuyện gì nữa không? Cháu còn nhiều việc cần xử lý”.
Lưu Văn Bân: “Xin lỗi vì đã làm phiền cháu làm việc. Vậy cháu cứ bận đi, hôm nào rảnh mình cùng ăn một bữa”.
Lục Thừa Uyên: “Cháu thì không rảnh, nhưng anh trai cháu chắc chắn sẽ sắp xếp được thời gian. Anh ấy rất vui lòng gặp chú”.
Nụ cười trên mặt Lưu Văn Bân đông cứng lại. Sau vài giây im lặng, ông ta nói: “Vậy chú xin phép đi trước”.
“Cháu tiễn chú” – Lục Thừa Uyên đứng dậy.
Hai người vừa ra khỏi văn phòng thì gặp Trì Húc đang quay lại.
Trì Húc liếc nhìn Lưu Văn Bân, gật đầu chào Lục Thừa Uyên rồi lướt qua họ.
Lưu Văn Bân liếc nhìn bóng lưng Trì Húc, hỏi: “Đó là Đội phó Trì đúng không? Hôm các cháu phá vụ đánh bạc, chính cậu ấy chỉ huy đội bắt giữ đúng không?”
Nắm tay Lục Thừa Uyên bất giác siết chặt, “Cháu tưởng chú ở nước ngoài sẽ không quan tâm tin tức trong nước cơ đấy”.
Vẻ mặt Lưu Văn Bân có chút hoảng hốt, vội vàng giải thích:
“Là anh cả cháu gửi video cho mẹ cháu, lúc mẹ cháu xem thì chú ngồi cạnh. Vụ đó kết thúc rồi chứ? Những người bị bắt đã bị tuyên án chưa? Có thể bị tử hình không?”
Lục Thừa Uyên lạnh nhạt nói dối: “Vụ án vẫn đang trong giai đoạn điều tra, chưa truy tố. Sao chú Lưu lại hứng thú với vụ này thế?”
Lưu Văn Bân cười ha ha: “Hỏi chơi thôi. Công việc của các cháu cũng thú vị đấy”.
“Đúng là thú vị thật. Công việc của bọn cháu giống như trò mèo vờn chuột vậy, cho dù con chuột có giảo hoạt cỡ nào, cũng không thoát được vuốt mèo. Có bắt được hay không, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Chú thấy đúng không, chú Lưu?”
Lục Thừa Uyên mỉm cười đầy ẩn ý.
Lưu Văn Bân cố gắng gượng ra một nụ cười: “Thôi, cháu làm việc đi, chú tự bắt thang máy xuống là được”.
Lục Thừa Uyên bấm nút thang máy, cửa mở ra, anh nói: “Chú Lưu đi thong thả”.
Lưu Văn Bân nhìn anh một cái, rồi bước vào thang máy.
Chờ thang máy đóng lại và bắt đầu đi xuống, Lục Thừa Uyên mới xoay người trở về văn phòng.
Trì Húc đang ngồi trong phòng uống trà.
Thấy anh quay lại, Trì Húc đặt chén trà xuống, hỏi: “Người đó là bạn học đại học của ba mẹ cậu, Lưu Văn Bân?”
Bạn đang đọc truyện tại . Chúc vui vẻ!!!
Lục Thừa Uyên ngồi xuống: “Ừ, trí nhớ cậu cũng tốt đấy”.
Trì Húc: “Cậu chỉ từng bảo tôi điều tra vài người thôi. Ông ta không phải là bạn trai của mẹ cậu sao? Ông ta về nước từ khi nào?”
Lục Thừa Uyên nhấp ngụm trà, nhìn Trì Húc:
“Tôi thấy chúng ta nên điều tra lại Lưu Văn Bân. Cậu không thấy ông ta đột nhiên trở về vào thời điểm này rất đáng ngờ sao?”
Trì Húc trầm ngâm một lúc, rồi hỏi: “Vậy mẹ cậu cũng phải điều tra luôn à?”
Lục Thừa Uyên siết chặt tay: “Phải”.
Trì Húc không nói gì thêm.
Lục Thừa Uyên im lặng vài giây rồi dặn: “Điều tra xem Lưu Văn Bân có liên hệ gì với Đổng Hướng Dương không”.
Trì Húc: “Được, tôi biết rồi”.
Lục Thừa Uyên: “À, ngày mai đi cùng tôi ra sân bay đón, Giáo sư William sẽ đến Bắc Lĩnh lúc bốn giờ chiều”.
Trì Húc: “Được, tôi sẽ sắp xếp thời gian”.
Nói xong, Trì Húc không rời đi ngay mà nhìn Lục Thừa Uyên, như có điều muốn nói lại thôi.
Lục Thừa Uyên: “Có gì thì nói thẳng”.
Trì Húc do dự một chút, rồi lấy hết can đảm hỏi:
“Nếu, tôi nói là nếu, cái chết của ba cậu thật sự có liên quan đến mẹ cậu và Lưu Văn Bân, thì cậu định làm gì?”
“Cậu sẽ vì công lý mà tố cáo họ, hay là bỏ qua?”
Lục Thừa Uyên nghiến chặt quai hàm, “Cậu nghĩ tôi cố chấp đến giờ là vì cái gì?”
Trì Húc sững người, “Vì báo thù cho ba cậu”.
Lục Thừa Uyên: “Mục tiêu của tôi chỉ có một. Dù kẻ đó là ai, đều phải trả giá vì tội ác đã gây ra”.
“Nếu thật sự là hai người bọn họ làm, thì tôi càng không thể bỏ qua như vậy!”
Trì Húc: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ điều tra kỹ Lưu Văn Bân. Cậu chỉ cần chuẩn bị tâm lý cho mọi khả năng là được”.
…
Hạ Thu Nguyệt mất nguyên một tiếng đồng hồ mới hoàn tất hết các hạng mục kiểm tra.
Bà quay lại phòng khám của Diêu Thanh Chi, nhưng đối phương lại nói bà cứ về trước, một số kết quả phải đến ngày mai mới có.
Hạ Thu Nguyệt nổi giận, chất vấn Diêu Thanh Chi:
“Hiệu suất của Đức Khang thấp vậy sao? Kết quả phải để đến mai mới có, vậy mai tôi lại phải đến thêm một chuyến nữa à?”
Diêu Thanh Chi kiên nhẫn giải thích:
“Hiệu suất của Đức Khang đã là rất cao rồi. Nếu bà đến bệnh viện công, ngay cả việc đặt lịch kiểm tra cũng phải chờ đợi. Còn ở đây, chúng tôi đã giúp bà hoàn tất toàn bộ xét nghiệm trong vòng một giờ”.
“Tôi sẽ theo dõi kết quả. Bà để lại số liên lạc, mai khi có kết quả tôi sẽ gọi báo. Khi đó, mình sẽ xem có cần bà đến viện nữa hay không”.
Hạ Thu Nguyệt nhìn chằm chằm Diêu Thanh Chi một lúc, sau đó tức tối cầm bút ghi lại số điện thoại của mình.
Diêu Thanh Chi cất tờ giấy đi, mỉm cười nói: “Mời bà đi thong thả”.
Hạ Thu Nguyệt túm lấy chiếc túi hàng hiệu của mình, bước đi ngạo nghễ trên đôi giày cao gót.
Ngay sau đó, y tá Kiều chạy vào phòng khám của Diêu Thanh Chi, tò mò hỏi:
“Bác sĩ Diêu, người phụ nữ đó là ai vậy? Lúc tôi đưa bà ta đi xét nghiệm, bà ta hỏi tôi cả đống câu về bác sĩ Lạc”.
Diêu Thanh Chi: “Bà ta hỏi gì?”
Y tá Kiều: “Thì toàn mấy câu kiểu bác sĩ Lạc có nhiều người theo đuổi không? Đã từng có mấy bạn trai?… Cảm giác như bà ta có định kiến với bác sĩ Lạc, cho rằng bác sĩ Lạc sống buông thả”.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?