🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 179: Thì ra anh ấy biết hết mọi chuyện

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Viễn Chinh nhìn chằm chằm vào em trai Lục Thừa Uyên, trầm mặc một lúc rồi bất ngờ bật cười.

“Xem ra em rất tự tin đấy, vậy chúng ta cược một ván đi? Thử thăm dò vợ em xem sao?”

Sắc mặt Lục Thừa Uyên lập tức trầm xuống: “Nếu anh dám đến gần cô ấy, tôi sẽ đích thân bẻ gãy cổ anh!”

Lục Viễn Chinh khựng lại, như thể vừa phát hiện ra một vùng đất mới, vẻ mặt phấn khích.

“Cậu em ngoan của tôi, thì ra em cũng có trái tim, cũng có điểm yếu. Đây là lần đầu tiên tôi thấy em căng thẳng như vậy, thú vị thật. Trước giờ tôi luôn nghĩ em là kẻ vô cảm cơ mà.”

Lục Thừa Uyên nghiến chặt quai hàm, vẻ mặt đầy tức giận.

“Anh tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì? Không có thì mời đi cho, đừng làm phiền giấc nghỉ của tôi.”

Lục Viễn Chinh truy hỏi: “Em thật sự yêu cô ấy đến thế sao? Em yêu điều gì ở cô ấy? Là nhan sắc à? Em đâu phải kiểu người dễ bị khuất phục trước vẻ ngoài của phụ nữ.”

Lục Thừa Uyên bất ngờ đập mạnh tay lên thân xe của Lục Viễn Chinh, phát ra một tiếng động lớn khiến đối phương giật nảy mình.

Lục Thừa Uyên lạnh lùng: “Đừng kiếm chuyện. Đừng tưởng là anh trai tôi thì có quyền đem vợ tôi ra trêu đùa. Nếu anh có một chút đầu óc, thì nên hiểu thế nào là tôn trọng.”

“Còn nữa, đừng tưởng người đàn ông nào cũng giống anh, chỉ biết suy nghĩ bằng nửa th*n d***, thấy phụ nữ là lao vào. Đó là bản năng của súc vật, không phải con người. Tôi còn thấy xấu hổ thay cho anh.”

“Bây giờ, mời anh lập tức rời khỏi đây. Sau này đừng tùy tiện đến nữa, vì tôi không hoan nghênh anh. Anh nói đúng, tôi chỉ muốn sống những ngày yên ổn của mình.”

protected text

 

Lục Viễn Chinh nghiến răng: “Thừa Uyên, bà ấy cũng là mẹ ruột của em đấy.”

Lục Thừa Uyên đáp gọn lỏn: “Bà ta xứng sao?”

Lục Viễn Chinh cứng họng không nói được gì.

Lục Thừa Uyên tiếp lời: “Anh có thể thay tôi nhắn với bà ta, tôi đã sớm xem bà ta như người đã chết. Sự nhẫn nại của tôi là có giới hạn, đừng thách thức ranh giới của tôi, nếu không, tôi sẽ khiến hai người không dễ sống đâu.”

Nói xong, Lục Thừa Uyên quay người định rời đi thì bị Lục Viễn Chinh giữ lấy tay.

“Tại sao? Rốt cuộc tại sao em lại hận mẹ đến vậy? Chỉ vì năm đó bà để em ở lại trong nước sao? Nhưng khi ấy là ông nội và bà nội chủ động đề nghị để em ở lại, chứ mẹ vốn muốn đưa em theo.”

Lục Thừa Uyên mạnh mẽ giằng tay ra khỏi tay anh trai: “Tôi biết, là tôi nhờ ông bà nội đi nói với bà ta. Là tôi không muốn đi cùng các người. Giờ thì anh hài lòng rồi chứ? Là tôi chán ghét hai người.”

Lục Viễn Chinh sửng sốt: “Tại sao em lại ghét bọn anh đến vậy?”

Lục Thừa Uyên cười khẩy: “Anh nên đi hỏi bà ta ấy, tại sao chỉ hai tháng sau khi ba tôi qua đời, bà ta đã lao vào vòng tay người đàn ông khác. Bà ta cô đơn đến mức đó sao?”

Lục Viễn Chinh choáng váng: “Thừa Uyên, em biết chuyện đó?”

Lục Thừa Uyên: “Thì ra anh cũng biết? Vậy mà anh vẫn ngầm cho phép họ ở bên nhau, đúng không?”

Lục Viễn Chinh giải thích: “Thừa Uyên, mẹ và chú Lưu, cùng với ba, ba người họ là bạn học đại học, là bạn bè rất thân thiết.”

“Ba đột ngột ra đi như vậy, mẹ chịu cú sốc rất lớn. Chú Lưu đã ở bên mẹ vượt qua khoảng thời gian khó khăn đó, hai người nảy sinh tình cảm là điều bình thường.”

“Chẳng lẽ em muốn mẹ cả đời thủ tiết vì ba sao?”

“Hơn nữa, vì em phản đối nên đến giờ mẹ vẫn chưa tái hôn với chú Lưu…”

“Đừng đổ hết lên đầu tôi,” Lục Thừa Uyên phản bác. “Hai người họ tại sao không kết hôn, nguyên nhân anh rõ hơn ai hết!”

Anh ngừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lục Viễn Chinh: “Nếu anh đã hiếu thuận như vậy, hay là từ bỏ quyền thừa kế Đức Khang đi? Như vậy mẹ có thể thoải mái tái hôn với người đàn ông kia.”

Lông mày Lục Viễn Chinh nhíu chặt: “Em muốn anh từ bỏ quyền thừa kế Đức Khang? Ý gì, em định tranh giành vị trí thừa kế à?”

Lục Thừa Uyên: “Tôi có muốn hay không là chuyện của tôi, không liên quan đến anh. Nhưng nếu anh thương mẹ như thế, thì hy sinh bản thân một chút đi, để mẹ và ông ta được bên nhau.”

Lục Viễn Chinh nghiến răng, trừng mắt nhìn em trai.

Lục Thừa Uyên bật cười: “Chỉ đùa chút thôi. So với chuyện tình cảm riêng tư của mẹ, dĩ nhiên tiền đồ của anh quan trọng hơn nhiều. Cho nên mẹ không tái hôn là vì anh, sau này đừng kéo tôi vào nữa.”

Anh ngẩng tay xem đồng hồ, đoán Lạc Ninh chắc cũng tắm xong rồi.

Không nói thêm gì nữa, anh quay người rời đi.

Chỉ còn lại Lục Viễn Chinh đứng lặng trong bóng đêm, vẻ mặt đầy hoang mang.

Anh ta không thể đoán được lời nói của Lục Thừa Uyên là thật hay giả, liệu có phải em trai đang có ý định cạnh tranh vị trí thừa kế Tập đoàn Đức Khang?

 

Nếu vậy, thì việc năm đó Lục Thừa Uyên chọn ở lại bên ông bà nội cũng hợp lý rồi.

Bởi vì lúc đầu, chính mẹ là người đề xuất chỉ đưa anh rời đi, để lại em trai.

Sau đó bà lại đổi ý, cũng muốn đưa em theo.

Nhưng ông bà nội đã chủ động tìm mẹ nói chuyện. Khi đó, Lục Viễn Chinh trốn sau cánh cửa lắng nghe.

Ông bà đã tha thiết cầu xin mẹ đừng đưa Thừa Uyên đi.

Anh ta vẫn tưởng em trai không biết gì, nên mới hiểu lầm mẹ.

Thì ra Lục Thừa Uyên biết hết.

Kể cả chuyện mẹ và Lưu Văn Bân.

Vậy nên Thừa Uyên căm ghét mẹ, vì chuyện tình cảm giữa bà và Lưu Văn Bân.

Còn anh ta thì biết rõ, mẹ không tái hôn là vì anh ta.

Trước kia anh ta từng hỏi mẹ chuyện này.

Lúc đó Hạ Thu Nguyệt đã nói thế này:

“Chỉ cần mẹ không tái hôn, thì mẹ vẫn là người nhà họ Lục, vẫn có tư cách can thiệp chuyện người thừa kế của Tập đoàn Đức Khang, có thể nghĩ cách giúp con ngồi vững ghế Chủ tịch. Nhưng nếu mẹ tái hôn…”

“Thì ông nội con sẽ cắt đứt mọi liên hệ giữa mẹ và nhà họ Lục, kể cả hai mươi triệu chi phí sinh hoạt ông cấp hàng năm, lẫn mối quan hệ mẹ con giữa mẹ và hai anh em con. Vì vậy, ít nhất là trước khi con trở thành Chủ tịch…”

“Mẹ không thể tái hôn.”

Nhưng làm sao em trai có thể biết được những chuyện này chứ?

Lục Viễn Chinh vừa lái xe, vừa miên man nghĩ về quá khứ, càng nghĩ càng cảm thấy em trai Lục Thừa Uyên thật sự khó lường.

Bề ngoài luôn tỏ ra dửng dưng, nhưng thực chất lại nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.

Anh ta khó chịu kéo lỏng cà vạt, lúc này có cảm giác như cổ họng đang bị Lục Thừa Uyên siết chặt.

Khiến anh ta không sao thở nổi.

Nếu em trai cũng muốn làm Chủ tịch Tập đoàn Đức Khang thì sao?

Ông bà nội lại yêu thương Thừa Uyên như thế, nếu cậu ấy muốn, chắc chắn hai người sẽ ủng hộ.

Cảm giác con vịt đã sắp tới tay lại bay mất, khiến lòng Lục Viễn Chinh càng lúc càng bất an.

Anh ta đột ngột đánh tay lái, quay đầu xe, lao thẳng đến khách sạn nơi mẹ mình – Hạ Thu Nguyệt đang ở.

Còn ở phía bên kia, Lục Thừa Uyên về đến trước cửa nhà, đứng ngoài điều chỉnh lại cảm xúc, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường rồi mở cửa bước vào.

Lúc anh vào phòng ngủ, Lạc Ninh vừa khéo mở cửa phòng tắm bước ra.

Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, mái tóc ướt sũng xõa tự nhiên trên vai, khẽ nhướng mày đầy lười biếng: “Về rồi à?”

Lục Thừa Uyên rất thích nghe câu này, nó khiến anh có cảm giác mình thực sự có một mái nhà để trở về.

Anh nhanh chóng bước tới, đưa tay kéo cô quay lại phòng tắm: “Trước tiên sấy tóc đi, không thì dễ bị cảm lắm, ban đêm lạnh.”

Lạc Ninh tựa người vào ngực anh, nũng nịu nói: “Anh sấy cho em nhé?”

Lục Thừa Uyên cười dịu dàng, đầy cưng chiều: “Đang định thế đây.”

Anh cầm máy sấy, cẩn thận giúp cô sấy tóc, từng chút từng chút một, sợ làm bỏng da đầu cô.

Lạc Ninh ôm lấy Lục Thừa Uyên, chọc chọc vào cơ bụng săn chắc của anh.

Lười biếng hỏi: “Anh trai anh tìm anh để nói chuyện gì vậy? Có phải muốn bọn mình giữ bí mật chuyện nhìn thấy hôm nay không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...