🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 176: Coi cô ta là người đẻ thuê

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Phi lặng lẽ nhìn anh trai – Hàn Thiếu Sách, môi đỏ khẽ hé mở, nhưng lại không biết nên nói gì.

Cha cô – Hàn Lăng Phong đặt tay lên vai cô, thở dài đầy u sầu, như thể phải đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn, rồi nói:

“Phi Phi, ba biết yêu cầu này đối với con thật quá đáng, ba cũng không nỡ để con hy sinh vì nhà họ Hàn. Là do ba vô dụng mới khiến Tập đoàn Hàn thị lâm vào cảnh suy tàn.”

“Ba chính là tội nhân của nhà họ Hàn… Ba… chỉ còn cách lấy cái chết để tạ tội.”

protected text

 

Hàn Thiếu Sách phản ứng nhanh như chớp, lao tới giữ chặt tay cha mình.

Hàn Lăng Phong vùng vẫy: “Con buông tay, ba phải đi tạ tội với tổ tiên nhà họ Hàn.”

Hàn Thiếu Sách hét lên: “Ba, nếu ba chết rồi thì nhà này thật sự sụp đổ mất! Nếu thật sự phải có người gánh tội, vậy để con đi!”

“Cả hai người đều điên rồi sao?” – Từ Đông Nguyệt hoảng loạn kêu lên, bà chạy tới nắm chặt lấy tay con gái.

“Phi Phi, ba con thương con nhất, từ nhỏ đã nâng niu con như trân bảo. Con thật sự muốn tận mắt nhìn thấy ba con chết sao?”

“Làm phụ nữ, ai mà chẳng phải chịu ấm ức. Chỉ cần Viễn Chinh vẫn chu cấp cho con, thì có níu kéo được thân xác anh ta cũng chẳng để làm gì.”

“Bởi vì lòng của anh ta không ở với con, dù có trói chặt người cũng chẳng giữ nổi. Con chỉ cần giữ vững vị trí hiện tại là được rồi.”

Hàn Phi nhìn hai cha con vẫn đang giằng co con dao trên tay.

Cô nhắm mắt lại, im lặng một lúc, rồi mở mắt ra, khẽ nói: “Đừng tranh nữa, con đồng ý… con sẽ nghe lời anh.”

Hàn Lăng Phong lập tức buông tay.

Hàn Thiếu Sách đặt lại con dao vào khay trái cây, mỉm cười nói: “Anh biết mà, Phi Phi nhất định không nỡ để ba và anh đi tìm cái chết.”

Hàn Lăng Phong tiến lên ôm lấy con gái: “Phi Phi, ba hứa với con, ba sẽ tặng cho con 5% cổ phần của ba.”

Hàn Thiếu Sách thêm vào: “Đúng vậy, ba, Phi Phi đã cứu Tập đoàn Hàn thị, đó là điều em ấy xứng đáng được nhận.”

Từ Đông Nguyệt bước tới, nhẹ nhàng vuốt tóc con gái.

“Thời gian trôi nhanh lắm, con chỉ cần nhẫn nhịn đến khi người phụ nữ kia sinh xong là được. Khi đó, con chủ động đến tìm mẹ chồng con, nói muốn đón đứa trẻ về nuôi, chính tay con nuôi nấng nó.”

Hàn Phi đẩy cha ra, nhìn mẹ: “Con còn phải nuôi con của cô ta nữa à?”

Từ Đông Nguyệt: “Không phải con của cô ta, mà là cô ta đẻ giùm cho con và Viễn Chinh. Cô ta chỉ là công cụ sinh con thôi.”

Hàn Thiếu Sách: “Đúng rồi đấy Phi Phi, em hãy coi cô ta như người mang thai hộ là được.”

Nghe đến đây, trong lòng Hàn Phi cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Sao cô lại không nghĩ đến điều này sớm hơn chứ?

Từ Đông Nguyệt nắm lấy tay con gái: “Phi Phi, nghe lời mẹ và anh con. Về nhà phải tìm cơ hội xin lỗi Viễn Chinh, nói với nó rằng con ủng hộ chuyện để cô ta sinh con cho hai đứa.”

“Nếu Viễn Chinh muốn làm Chủ tịch, thì nó bắt buộc phải gắn bó với con. Còn người phụ nữ kia, vĩnh viễn cũng chỉ là kẻ không thể công khai. Sau này mẹ sẽ tung tin ra ngoài, nói rằng cô ta chỉ là người đẻ thuê cho hai đứa con.”

“Như vậy, cô ta đừng hòng mơ được bước vào giới thượng lưu, lại càng không thể ngang hàng với con.”

Hàn Lăng Phong: “Cách này hay đấy. Sau này nếu có ai hỏi chuyện, ba cũng biết phải nói sao rồi.”

Cùng lúc đó, sau khi đưa mẹ về khách sạn, Lục Viễn Chinh dẫn Lê Oanh đi mua sắm.

Hai người vào một cửa hàng quần áo, Lê Oanh chọn hơn chục bộ để thử.

Lục Viễn Chinh ngồi bên ngoài uống trà chờ cô.

Xác nhận Lê Oanh đã vào phòng thử đồ, anh nghiêng đầu hỏi trợ lý Đào Thước:

“Mẹ tôi đã giao dịch gì với Lê Oanh?”

Lục Viễn Chinh biết, chính Đào Thước là người dẫn Hạ Thu Nguyệt đi gặp Lê Oanh.

Đào Thước tỏ ra khó xử: “Lục tổng, chuyện này…”

Sắc mặt Lục Viễn Chinh trầm xuống, anh kéo lỏng cà vạt, cảnh cáo:

“Đào Thước, tôi đã nói nhiều lần rồi. Giữa tôi và mẹ tôi, anh chỉ được chọn một. Nếu muốn cuốn gói thì cứ không nói.”

Đào Thước vội nói: “Tôi nói. Phu nhân đã hứa với cô Lê, nếu sinh được một đứa trẻ, sẽ thưởng cho cô ấy hai mươi triệu. Nếu là con trai, thì tặng thêm một căn nhà ít nhất 100 mét vuông.”

Lục Viễn Chinh cười nhạt đầy mỉa mai: “Thảo nào, tôi cứ thắc mắc sao Lê Oanh lại chịu nhận ba bốn chục triệu tiền tiêu vặt hàng tháng, thì ra là để nhận thưởng. Một đứa hai chục triệu, ba đứa là sáu chục triệu…”

 

“Thương vụ này với cô ta, chẳng lỗ chút nào.”

Đào Thước khẽ cười, cúi thấp người nói nhỏ: “Lục tổng, tôi nghĩ… điều mà cô Lê nhắm đến, không phải sáu chục triệu đó đâu.”

Lục Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn anh: “Ý anh là gì?”

Đào Thước: “Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi. Tôi cảm thấy, cô Lê có lẽ muốn ‘mẹ nhờ con mà đổi đời’, muốn thay thế cô Hàn, trở thành phu nhân tương lai của Chủ tịch.”

Lông mày Lục Viễn Chinh nhíu chặt lại.

Đào Thước không nói thêm nữa, đứng thẳng dậy, lặng im chờ đợi.

Lúc này, Lê Oanh mặc một chiếc váy ôm sát màu đỏ quyến rũ bước ra, xoay người một vòng trước mặt Lục Viễn Chinh.

Giả vờ ngượng ngùng hỏi: “Viễn Chinh, đẹp không anh?”

Không hiểu sao, trong đầu Lục Viễn Chinh bỗng hiện lên khuôn mặt của Lạc Ninh.

Từ sau khi gặp Lạc Ninh, anh cảm thấy tất cả những người phụ nữ khác đều trở nên nhạt nhòa.

Thấy anh im lặng, Lê Oanh liền hỏi: “Không đẹp à? Nhưng quản lý bảo đây là bộ đẹp nhất… Hay là em thử bộ khác nhé?”

“Không cần đâu, em thích là được rồi.” – Lục Viễn Chinh nói, rút ví ra, đưa thẻ đen cho Đào Thước.

“Nói với quản lý gói hết tất cả lại, gửi đến căn hộ của cô Lê.”

“Vâng ạ.” – Đào Thước nhận thẻ bằng hai tay, gọi quản lý đến đóng gói.

Lê Oanh đứng đó, mặt hơi cứng lại, chu môi hỏi: “Đi dạo với em nhàm chán lắm đúng không? Hay là… mình không đi nữa nhé?”

Lục Viễn Chinh gượng gạo nở một nụ cười.

“Em nghĩ nhiều rồi. Anh thấy em mặc gì cũng đẹp cả. Thật ra, quan trọng không phải là quần áo mà là con người. Anh chỉ sợ em thử quá lâu sẽ mất thời gian.”

“Như vậy em sẽ không đi được nhiều cửa hàng khác nữa. Nên anh giúp em quyết định rồi – mình đến cửa hàng tiếp theo nhé.”

Nghe vậy, Lê Oanh vô cùng vui vẻ: “Vậy anh đợi em chút, em thay đồ rồi mình đi.”

Lục Viễn Chinh: “Không cần thay đâu, bộ này rất đẹp rồi, cứ mặc thế đi.”

Lê Oanh sững người trong giây lát, rồi gật đầu: “Được, nghe lời anh. Nhưng mà giày của em không hợp với váy này lắm.”

Lục Viễn Chinh: “Vậy mình đi mua giày trước.”

Lê Oanh rạng rỡ cười, bước đến ôm cánh tay Lục Viễn Chinh khi anh vừa đứng dậy: “Anh tốt với em quá.”

Lục Viễn Chinh nở nụ cười gượng: “Đi thôi, mình ra xe đợi Đào Thước.”

Cả buổi chiều, Lục Viễn Chinh đều đi cùng Lê Oanh mua sắm – quần áo, giày dép, túi xách, rồi đến tiệm trang sức mua thêm vài món nữ trang.

Tổng cộng tiêu tốn hàng trăm ngàn tệ.

Sau khi mua sắm xong, anh lại đưa Lê Oanh đi ăn tối.

Đến lúc này anh đã mệt mỏi rã rời, chỉ muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, vậy mà Lê Oanh lại đòi đi xem phim.

Trước đây mỗi lần hẹn hò, hai người đều phải lén lút, đâu dám công khai như hôm nay.

Lục Viễn Chinh cảm thấy Lê Oanh đang cố tình làm quá mọi chuyện.

Nhưng vì không thể trái lệnh mẹ – Hạ Thu Nguyệt, cuối cùng anh vẫn đưa Lê Oanh đến rạp chiếu phim sang trọng bậc nhất thành phố.

Không ngờ, ở sảnh bán vé, họ lại chạm mặt em trai – Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh.

Hai anh em nhìn thấy nhau đều có chút bất ngờ.

Đặc biệt là Lục Thừa Uyên, khi thấy anh trai đi xem phim với Lê Oanh, không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Do thân phận của Lục Thừa Uyên vẫn chưa được công khai, Lục Viễn Chinh không thể chủ động chào hỏi.

Lục Thừa Uyên cũng vờ như không quen biết anh trai.

Nhưng Lê Oanh lại nhận ra Lạc Ninh, cô vui vẻ gọi lớn:

“Chị là bác sĩ Lạc đúng không? Chị còn nhớ em không? Em là Lê Oanh, diễn viên của Đoàn kịch thành phố. Mình đã từng ăn bò bít tết cùng nhau, còn có cả anh Lăng Hạo Nhiên nữa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...