*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Ninh phẩy tay:
“Thôi bỏ đi, em cũng không hứng thú lắm với siêu xe. Hay là anh đưa em đi mua vàng đi. Dạo này giá vàng cứ tăng đều đều, em muốn mua chừng một hai triệu vàng làm khoản đầu tư.”
Lục Thừa Uyên nắm lấy tay cô:
“Được, vậy đi mua vàng… À đúng rồi, căn nhà đó của em—”
Lạc Ninh: “Đúng ha, suýt nữa thì em quên mất. Bạn anh thế nào rồi? Chuyển tiền cho em rồi, bao giờ làm thủ tục sang tên?”
Lục Thừa Uyên nhìn cô, khóe mắt khẽ cong:
“Không cần sang tên nữa. Thật ra vốn dĩ không có người thứ ba nào cả, số tiền đó là anh chuyển cho em. Căn nhà đó là tài sản ba em để lại, anh muốn thay em giữ gìn nó.”
Lạc Ninh sững người, ánh mắt thoáng ngấn nước. Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lồng ngực, cô vội quay mặt sang hướng khác:
“Vậy em chuyển lại tiền cho anh.”
Lục Thừa Uyên giữ tay cô lại:
“Không cần. Coi như đó là sính lễ anh tặng em.”
Lạc Ninh: “Anh đã đưa sính lễ rồi mà, em còn chưa tiêu nữa.”
Lục Thừa Uyên: “Vậy thì để dành, lúc nào em muốn tiêu thì tiêu. Mua đồ, mua túi, mỹ phẩm, mua vàng…”
Lạc Ninh không nói gì thêm, cũng không đòi mua vàng nữa. Tan làm, cô cứ bám lấy anh bắt về nhà nấu cơm.
Chỉ muốn ở bên anh, cùng nhau tận hưởng những ngày tháng giản dị.
…
Cùng lúc đó, Trì Húc đúng hẹn lái siêu xe của Diệp Tử đến đón cô tan ca, chuẩn bị mời cô đi ăn tối.
Nhưng Diệp Tử nhất quyết đòi mình là người mời.
Cô đưa Trì Húc đến một nhà hàng trông rất sang trọng.
Bên trong có một nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp đang biểu diễn.
Tất cả khách khứa đều ăn mặc vô cùng chỉnh tề, lịch sự.
Trì Húc đi sau Diệp Tử, vì căng thẳng mà cả người cứ cứng ngắc.
Người phục vụ dẫn họ đến một bàn gần cửa sổ – là bàn Diệp Tử đã đặt trước. Cô không nói gì với Trì Húc về điều này.
Khi người phục vụ kéo ghế mời Diệp Tử ngồi xong, định kéo ghế cho Trì Húc thì anh từ chối:
“Tôi tự làm được.”
Diệp Tử lập tức nhíu mày, trừng mắt nhìn anh.
Trì Húc không nói gì thêm, để mặc người phục vụ kéo ghế giúp, anh rón rén ngồi xuống, cảm giác như dưới ghế toàn là gai nhọn đâm vào người.
Diệp Tử ra hiệu cho phục vụ đưa thực đơn cho Trì Húc.
Anh mở thực đơn ra, suýt nữa thì hét lên thành tiếng – quá sức tưởng tượng!
Một phần gan ngỗng mà tận 168 tệ! Mà nhìn ảnh thì phần ăn cũng chỉ bé tẹo, không đủ cho anh nhét kẽ răng.
Anh phớt lờ ánh mắt kỳ lạ của người phục vụ, ghé sát Diệp Tử hỏi nhỏ:
“Hay là mình đổi chỗ khác ăn được không?”
Muốn ăn cho no, có khi phải chi ra nửa tháng lương mất.
Diệp Tử chỉ liếc anh một cái rồi tiếp tục xem thực đơn, bắt đầu gọi món liên tục.
Trì Húc cũng không nhớ rõ cô đã gọi bao nhiêu món.
Gọi xong, cô vươn tay lấy lại thực đơn từ tay anh, đưa cho phục vụ:
“Trước cứ lên mấy món này đã.”
Phục vụ hỏi: “Quý khách có dùng rượu không ạ?”
Diệp Tử: “Không cần, chúng tôi lái xe.”
Sau khi phục vụ rời đi, Trì Húc sa sầm mặt:
“Sao em lại đưa anh tới chỗ như này ăn? Em thấy mấy cô gái kia không? Từ lúc anh vào, ánh mắt họ cứ dán vào anh, chắc đang bàn tán chê anh làm em mất mặt.”
Diệp Tử cau mày:
“Đó là kết luận quan sát của anh? Anh tốt nghiệp trường cảnh sát kiểu gì vậy? Nhờ quay cóp à?”
Trì Húc: “…”
Diệp Tử: “Để em nói cho anh biết – họ nhìn anh vì anh là người đàn ông đẹp trai, phong độ nhất ở đây. Anh không thấy mặt cô phục vụ lúc nãy đỏ đến mang tai à?”
Trì Húc: “Anh không thấy. Anh chỉ thấy cô ấy nghĩ anh là thằng nhà quê.”
Diệp Tử tức đến bật cười:
“Thật hết thuốc chữa. Anh đừng tưởng cứ ăn ở nhà hàng sang trọng là hơn người. Họ có thể giàu hơn anh, nhưng không chắc đã giỏi hơn anh.”
Trì Húc: “Vậy còn em? Em nghĩ sao về anh?”
Diệp Tử: “Em à? Em nghĩ gì không quan trọng. Quan trọng là anh nghĩ gì về em, hiểu chưa?”
Trì Húc sững sờ nhìn cô.
Diệp Tử hít một hơi rồi nói tiếp:
“Em nghĩ hai chúng ta nên tìm hiểu nhau trước, xem có hợp nhau không. Vậy nên em đưa anh đến nơi em hay lui tới ăn thử. Dĩ nhiên, em cũng có thể cùng anh ăn ở quán bình dân mà anh hay ăn.”
“Nếu anh thấy không chịu được, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, không ai ép buộc.”
Trì Húc nhìn cô, im lặng một lúc lâu rồi mới đáp khẽ:
“Anh hiểu rồi.”
Lúc này, người phục vụ đẩy xe thức ăn tới. Diệp Tử không nói thêm gì.
Sau khi phục vụ bày biện đầy đủ rồi rời đi, cô bắt đầu kiên nhẫn dạy Trì Húc cách dùng dao nĩa, bắt đầu từ món nào trước.
Ban đầu Trì Húc cảm thấy vô cùng gượng gạo, vốn dĩ ăn cơm là chuyện anh chưa bao giờ cầu kỳ.
Nhưng vì Diệp Tử đang nhìn chằm chằm, anh đành làm theo, chậm rãi nhai nuốt từng miếng một.
Diệp Tử biết anh ăn khỏe, nên cố tình gọi rất nhiều món.
Đến lúc thanh toán, cô không hỏi giá, mà trực tiếp đưa thẻ cho phục vụ quẹt.
Ra khỏi nhà hàng, cả hai cùng đi về bãi đỗ xe.
Khi đến bên cạnh xe, Diệp Tử ngẩng cằm nói với Trì Húc:
“Anh ngồi ghế phụ, em lái. Có chuyện này cần anh giúp.”
Trì Húc tò mò:
“Chuyện gì?”
Diệp Tử vừa mở cửa xe vừa đáp:
“Đi rồi sẽ biết.”
Mười mấy phút sau, Diệp Tử lái xe vào bãi đỗ của một tòa nhà lớn, quay sang nói:
“Xuống xe thôi.”
Trì Húc liền bước xuống xe đi theo cô.
Diệp Tử xách túi đi trước, Trì Húc theo sau như một trợ lý tận tụy.
Vừa bước vào tòa nhà, bảo vệ đang ngồi ở góc chơi điện thoại bỗng bật dậy, nhanh chóng chạy tới chào đón:
“Chào cô Diệp!”
Diệp Tử nhướng mày: “Ông chủ Châu vẫn còn ở trên lầu chứ?”
“Vẫn còn ạ, để tôi dẫn cô lên.” – Bảo vệ cúi đầu cung kính, ánh mắt liếc nhìn Trì Húc – người cao lớn, vạm vỡ đi ngay phía sau.
Diệp Tử thoải mái giới thiệu:
“Bạn trai tôi, Trì Húc – Phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự Phân cục Nam Thành.”
Bảo vệ lộ rõ vẻ ngưỡng mộ, đưa hai tay ra bắt tay Trì Húc:
“Chào đội phó Trì! Tôi là trưởng bộ phận an ninh của tòa nhà này. Nói thật là tôi cũng từng tốt nghiệp trường cảnh sát, nhưng thi hai lần mà vẫn không vào ngành được. Thế nên tôi rất kính trọng các anh!”
Trì Húc mỉm cười đáp lại: “Chào anh.”
Cả hai theo chân bảo vệ lên tầng bảy, đến quầy lễ tân của một công ty công nghệ.
Nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy Diệp Tử liền hoảng hốt:
“Cô Diệp… Tổng giám đốc Châu… anh ấy… không có ở công ty…”
Diệp Tử liếc qua lớp trang điểm dày cộm của cô ta, không nói lời nào mà đi thẳng vào trong, vừa đi vừa lớn tiếng gọi:
“Tổng giám đốc Châu—ra đây! Nếu các người còn không chịu trả tiền thuê nhà, thì dọn ra khỏi đây ngay cho tôi!”
Nghe đến đây, Trì Húc đã hiểu mục đích Diệp Tử đưa anh đến đây làm gì.
Anh lập tức đứng thẳng người, mặt nghiêm lại.
Một người đàn ông trung niên đầu hói, mặt tròn, dáng người mập mạp từ phòng họp lao ra, vừa định lên tiếng tranh cãi với Diệp Tử thì bất ngờ nhìn thấy Trì Húc cao lớn đứng sau cô, gương mặt lạnh lùng, khí thế áp đảo.
Tổng giám đốc Châu vội cười gượng:
“Cô Diệp đến rồi à, ha ha, mời vào phòng ngồi, tôi pha trà mời cô.”
Diệp Tử không kiên nhẫn:
“Đừng có giả vờ thân thiết với tôi. Tôi hỏi anh – tiền thuê quý này bao giờ mới trả? Hôm nay anh phải cho tôi một câu trả lời rõ ràng, nếu không, chúng ta gặp nhau tại tòa. Còn đừng hòng ở lại cái văn phòng này nữa.”
Châu liếc nhìn Trì Húc rồi hỏi: “Vị này là…?”
“Tôi là bạn trai của cô ấy.” – Trì Húc chủ động lên tiếng, “Tôi là Phó đội trưởng đội hình sự Phân cục Nam Thành – Trì Húc. Giờ anh trả lời câu hỏi của bạn gái tôi đi – tiền thuê nhà của các anh khi nào trả?”
“Dĩ nhiên, nếu anh không muốn trả, tôi cũng không ngại gọi vài người qua đây, giúp công ty các anh ‘kiểm tra kỹ lưỡng’. Mong là các anh không có làm gì phạm pháp… nếu không thì—anh biết hậu quả rồi đấy.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?