🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 154: Ông nội cảnh cáo Hạ Thu Nguyệt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thừa Uyên giữ vẻ mặt lạnh nhạt, cầm chén trà nhấp một ngụm, ra dáng hoàn toàn không liên quan.

Anh không tiếp lời của anh trai – Lục Viễn Chinh.

Nụ cười trên mặt Lục Viễn Chinh dần biến mất, bầu không khí trong phòng lại trở nên nặng nề.

Lúc này, cửa phòng vang lên hai tiếng gõ.

Quản lý dẫn theo một nhân viên đẩy xe thức ăn bước vào dọn món.

Lục Viễn Chinh vội vàng phá vỡ không khí gượng gạo:

“Món ăn ở đây khá ngon, mọi người ăn nhiều một chút nhé.”

Vừa dứt lời, điện thoại của cả Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh đồng loạt đổ chuông.

Hai người gần như đồng thời lấy điện thoại ra.

Rồi cũng đồng thời khựng lại một chút.

Lục Thừa Uyên:

“Điện thoại của Cục. Xin lỗi, cháu nghe máy một chút.”

Lạc Ninh:

“Bệnh viện gọi. Xin lỗi, cháu cũng phải nghe máy.”

Lục Tân Quân lập tức hiểu có chuyện gấp:

“Nghe tại đây cũng được, không sao đâu.”

Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh xoay người lại phía sau để nghe điện thoại.

Lục Thừa Uyên:

“A lô…”

“Được, tôi biết rồi. Tôi lập tức đến ngay.”

Lạc Ninh:

“Vâng, em sẽ quay lại bệnh viện ngay.”

Cả hai gần như cùng lúc tắt máy, quay sang nhìn nhau.

Lục Thừa Uyên:

“Công viên trung tâm xảy ra chuyện, có người lái xe lao vào đám đông đang nhảy quảng trường, hiện trường thương vong nghiêm trọng.”

Lạc Ninh:

“Trưởng khoa báo có một số nạn nhân đang được đưa đến bệnh viện chúng ta cấp cứu.”

Lục Tân Quân vung tay:

“Đi nhanh đi.”

Dương Thái Liên:

“Ăn vài miếng rồi đi, hai đứa còn chưa ăn gì mà.”

Lục Thừa Uyên:

“Không kịp nữa rồi, bà nội.”

Lạc Ninh:

“Cháu cũng phải đi ngay ạ.”

Lục Tân Quân quay sang Lục Thừa Uyên:

“Để tài xế của ta đưa Ninh Ninh về bệnh viện, còn cháu đến thẳng công viên trung tâm thì gần hơn.”

Lục Thừa Uyên:

“Vâng.”

Lục Tân Quân lập tức gọi điện cho tài xế:

“Lái xe đến trước cửa nhà hàng ngay, đưa Nhị thiếu phu nhân về bệnh viện Đức Khang.”

Lục Thừa Uyên nắm tay vợ đứng dậy:

“Chúng cháu xin phép đi trước, mọi người cứ tiếp tục.”

Nói xong, anh kéo Lạc Ninh rời khỏi phòng.

Lục Viễn Chinh nhìn sang mẹ – sắc mặt bà đã đen sì.

Hạ Thu Nguyệt hơi nhướn mày, cầm đũa lên:

“Ăn cơm đi ba, mẹ, hai người ăn nhiều một chút.”

Ông cụ Lục nhấc chén trà, nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói:

“Tôi không rõ mục đích cô quay về lần này là gì. Nếu là muốn chia rẽ hôn nhân của Thừa Uyên và Lạc Ninh thì mời cô rời khỏi Bắc Lĩnh ngay. Cuộc hôn nhân này là tôi đồng ý.”

“Nếu cô có ý kiến, cứ nhắm vào tôi, đừng làm khó hai đứa nó, nhất là Lạc Ninh – con bé chỉ là một người bình thường, nhưng Thừa Uyên yêu nó, chúng tôi cũng yêu quý nó. Chúng sống hạnh phúc là đủ.”

Hạ Thu Nguyệt nghiến răng.

“Ba, con thật sự không hiểu, ba thương Thừa Uyên như thế, sao lại đồng ý cho nó cưới một người phụ nữ như vậy? Bắc Lĩnh không có cô gái môn đăng hộ đối nào hay sao?”

Lục Tân Quân nhìn thẳng bà ta:

“Môn đăng hộ đối? Cô nghĩ cô với con trai tôi môn đăng hộ đối sao? Tôi chỉ có một đứa con trai, chẳng phải cũng đồng ý cho nó cưới cô sao?”

Hạ Thu Nguyệt nghẹn họng.

 

So với nhà họ Lục giàu nứt vách thì nhà mẹ đẻ của Hạ Thu Nguyệt quả thật chỉ thuộc dạng trung lưu bình thường.

Dương Thái Liên liếc mắt nhìn cô con dâu:

“Nhà ta tiền đã quá nhiều rồi, đừng nói một đời, mấy đời cũng tiêu không hết. Không cần phải cưới tiểu thư nhà giàu để củng cố gì cả.”

“Còn nữa, lúc trước cô ra đi, tôi đã nói rất rõ, sau này đừng can thiệp vào chuyện của Thừa Uyên. Nếu muốn quản, thì quản Viễn Chinh đi. Vợ mà cô chọn cho nó đến giờ còn chưa sinh được con.”

“Cô đã về rồi thì đưa Hàn Phi đi khám tử tế một chuyến đi. Đó mới là chuyện cô cần lo. Tất nhiên, nếu các người không quan tâm, thì chúng tôi cũng chẳng ép.”

Hạ Thu Nguyệt siết chặt nắm tay, bộ móng sắc bén đâm vào lòng bàn tay đến bật máu.

Nhưng bà ta không dám hé môi một chữ.

Vì nhà mẹ đẻ của bà đến giờ vẫn còn sống dựa vào sự chu cấp của nhà họ Lục.

Công ty của anh trai bà có đến 90% đơn hàng đều do ông cụ Lục “bố thí”.

Bà ta chỉ có thể nhẫn nhịn, nhẫn đến khi con trai cả – Lục Viễn Chinh – nắm được quyền kiểm soát Tập đoàn Đức Khang, trở thành người thừa kế thực sự.

Lục Viễn Chinh càng không dám lên tiếng, thậm chí thở mạnh cũng không dám.

Nhưng trong lòng thì đầy oán hận và bất mãn với ông bà nội.

Anh ta không hiểu, cùng là con cháu nhà họ Lục, thậm chí còn là cháu đích tôn, tại sao ông bà lại thiên vị đứa em trai?

Nhiều lúc, anh ta thấy hối hận – giá như năm đó không cùng mẹ ra nước ngoài, mà ở lại bên cạnh ông bà nội thì đã khác.

Bữa cơm này, không ai ăn uống vui vẻ.

Ông bà nội chỉ ăn được hơn mười phút thì đứng dậy rời đi, nói là tuổi già, không nên ăn nhiều buổi tối, cần nghỉ ngơi sớm.

Hạ Thu Nguyệt và Lục Viễn Chinh biết rõ đó chỉ là cái cớ – ông bà chẳng muốn ngồi ăn chung với họ nữa.

Nếu là Thừa Uyên và vợ, chắc chắn ông bà sẽ vui vẻ ở lại.

Lục Viễn Chinh tiễn ông bà lên xe xong quay lại phòng, thấy mẹ đang hút thuốc.

Lúc nãy có mặt ông bà, bà ta không dám hút.

Hạ Thu Nguyệt nghiện thuốc nặng, một ngày có thể hút cả một đến hai bao, còn nhiều hơn cả con trai mình.

Lục Viễn Chinh ngồi xuống, cũng lấy thuốc ra châm một điếu.

Hít một hơi, anh mới nói:

“Mẹ, giờ ông nội đã nói vậy rồi, chuyện của Thừa Uyên mình đừng nhúng tay nữa. Hiện giờ nó và con nhỏ kia còn đang mặn nồng, mẹ mà xen vào lúc này chỉ phản tác dụng.”

“Con thấy chi bằng cứ để mọi thứ tự nhiên. Đợi đến khi cơn say tình của nó nguôi rồi, nó sẽ nhận ra cô gái bình thường đó không phải người lý tưởng, đến lúc đó tự khắc sẽ buông tay.”

Hạ Thu Nguyệt không lên tiếng, chỉ nheo mắt, hết hơi thuốc này đến hơi khác.

Lục Viễn Chinh nhìn mẹ, hỏi:

“Mẹ đang nghĩ gì vậy?”

protected text

 

“Con bé đó… nhìn rất quen, nhưng sao mẹ lại không thể nhớ nổi đã gặp ở đâu rồi.”

Lục Viễn Chinh hỏi:

“Con bé nào? Lạc Ninh à?”

Hạ Thu Nguyệt không đáp.

Lục Viễn Chinh nói tiếp:

“Không thể nào đâu, nó chỉ là con gái một gia đình bình thường thôi, chắc chắn không có giao tình gì với nhà mình.”

Hạ Thu Nguyệt thu lại ánh nhìn, dập điếu thuốc trong gạt tàn xương, vừa đứng dậy vừa nói:

“Chở mẹ về khách sạn.”

Lục Viễn Chinh cũng đứng lên đi theo.

Hai người vừa bước ra khỏi phòng thì bất ngờ gặp được vợ chồng Thẩm Trung Hiền từ một phòng khác bước ra.

“Lục tổng!” – Thẩm Trung Hiền vui mừng ra mặt – “Thật trùng hợp, anh cũng đến đây ăn cơm sao… Vị này là?”

Lục Viễn Chinh khẽ gật đầu chào Thẩm Trung Hiền:

“Viện trưởng Thẩm, đây là mẹ tôi, bà mới từ nước ngoài trở về.”

Thẩm Trung Hiền mừng rỡ:

“Thì ra là phu nhân! Chào bà, tôi là viện trưởng của bệnh viện tổng Đức Khang, họ Thẩm, tên Trung Hiền. Đây là vợ tôi, cô ấy tên là Viên Lệ Môi.”

Viên Lệ Môi đã sớm nở nụ cười lấy lòng:

“Chào phu nhân, chào Lục tổng.”

Hạ Thu Nguyệt hơi nhíu mày, nhìn Thẩm Trung Hiền rồi hỏi:

“Ông là viện trưởng của tổng viện? Vậy ông có biết một bác sĩ tên là Lạc Ninh không? Khoa cấp cứu.”

Thẩm Trung Hiền:

“Sao lại không biết! Tôi với ba của bác sĩ Lạc là bạn học cùng trường y đấy. Phu nhân cũng biết bác sĩ Lạc sao? Mấy hôm trước Lục tổng còn tìm tôi, nhờ giới thiệu bác sĩ Lạc khám bệnh cơ mà.”

Lục Viễn Chinh vội nháy mắt với Thẩm Trung Hiền.

Thẩm Trung Hiền nhìn thấy động tác ấy, nhưng lại không hiểu Lục Viễn Chinh đang có ý gì.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...