*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người vừa đi được một đoạn thì bắt đầu kẹt xe, thậm chí còn tệ hơn bình thường.
Lạc Ninh có chút lo lắng:
“Mẹ anh hẹn mấy giờ? Nếu chúng ta đến trễ, có bị mắng không?”
Lục Thừa Uyên:
“Không sao đâu, cho dù chúng ta đến đúng giờ, bà ấy cũng sẽ kiếm chuyện bắt lỗi.”
Lạc Ninh hít sâu một hơi – quả nhiên là một bữa tiệc Hồng Môn* thật rồi.
Thấy lông mày vợ hơi nhíu lại, Lục Thừa Uyên bật cười, an ủi:
“Đừng căng thẳng, có anh ở đây mà. Còn có cả ông bà nội nữa. Mẹ anh rất sợ ông bà, trước mặt họ bà ấy không dám làm gì đâu.”
Lạc Ninh khẽ chớp hàng mi dài:
“Ông bà nội sao không phản đối anh kết hôn với em?”
Lục Thừa Uyên cười:
“Sao lại phải phản đối?”
Lạc Ninh: “…”
Lục Thừa Uyên:
“Em cũng gặp ông bà rồi đấy. Ông nội tuy là Chủ tịch trong công ty, nhưng ở nhà thì rất hiền từ, luôn tôn trọng và yêu thương anh như bao ông nội khác.”
Lạc Ninh gật đầu:
“Ừm, ông bà thật sự rất tốt với anh. Chắc là kiểu yêu ai yêu cả đường đi lối về.”
Lục Thừa Uyên mỉm cười:
“Một phần là vậy. Phần còn lại, là vì em là cô gái tốt, họ nhìn thấy điều đó ở em.”
Lạc Ninh mím môi, lặng lẽ nhấp một ngụm nước trái cây.
Vừa quá 6 giờ rưỡi, điện thoại của Lục Thừa Uyên đổ chuông – là Lục Viễn Chinh gọi.
Lạc Ninh liếc qua là thấy ngay.
Lục Thừa Uyên cũng không né tránh, đưa tay nhận cuộc gọi.
“Chúng em đang trên đường, đang kẹt xe.” – Giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc.
Lục Viễn Chinh bên kia thì nghe có vẻ rất hào hứng:
“Không sao, cứ từ từ, an toàn là trên hết. Anh vừa đón mẹ, khoảng 20 phút nữa là đến. Nếu hai người đến sớm thì cứ vào phòng trước.”
“Phòng tên là Mẫu Đơn, cứ nói với quản lý là anh đặt là được.”
Lục Thừa Uyên:
“Vậy anh gọi cho ông nội đi. Ông bà cũng sẽ đến.”
Lục Viễn Chinh ngạc nhiên:
“Em gọi cả ông bà nữa à?”
Lục Thừa Uyên:
“Mẹ khó khăn lắm mới về một chuyến, chẳng phải nên báo với ông bà sao? Nếu để ông bà biết sau thì sẽ nghĩ thế nào?”
Lục Viễn Chinh im lặng vài giây:
“Phải, đúng là nên gọi cho ông bà. Anh gọi ngay, em cứ lái xe đi.”
Lục Thừa Uyên có thể tưởng tượng được vẻ mặt mẹ mình khi đó – nhất định là tức giận vô cùng.
Sau khi Lục Viễn Chinh cúp máy, Lạc Ninh hỏi:
“Anh trai anh và mẹ hẹn gặp ăn tối mà không gọi cả ông bà?”
Lục Thừa Uyên:
“Ừ, mẹ anh không thích ông bà, bà ấy sẽ không chủ động liên lạc với họ.”
Lạc Ninh không nói gì thêm.
Cô thầm nghĩ, mẹ chồng này chắc chắn là kiểu người khó đối phó.
Khi hai người đến nhà hàng thì đã là 7 giờ 10 phút.
Những người khác đều đã có mặt.
Vừa bước vào phòng tiệc, Lạc Ninh lập tức cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt.
“Các cháu đến rồi à, đường chắc kẹt lắm nhỉ? Nào, Ninh Ninh, ngồi bên cạnh bà nào.” – Dương Thái Liên niềm nở gọi.
Lục Thừa Uyên đặt tay sau lưng vợ, nhẹ nhàng đẩy cô đến ngồi cạnh bà nội.
Lạc Ninh ngoan ngoãn mỉm cười chào hai ông bà:
“Ông nội, bà nội.”
Ông cụ gật đầu cười nói:
“Vất vả cho cháu rồi. Cả ngày đi làm mệt mỏi, lại còn phải đến dự bữa cơm thế này.”
Lục Viễn Chinh và Hạ Thu Nguyệt nghe vậy thì trong lòng cực kỳ khó chịu.
Lục Viễn Chinh chưa từng thấy ông bà thân thiện như thế với vợ anh – Hàn Phi.
Nếu Hàn Phi có mặt ở đây, chắc sẽ ghen lồng lộn mất.
Còn Hạ Thu Nguyệt – vốn đã sẵn bực bội – giờ càng thêm không vui.
Mẹ chồng bà ta luôn giữ bộ mặt lạnh lùng với bà ta, nói chẳng quá ba câu.
Hạ Thu Nguyệt liếc mắt đánh giá Lạc Ninh, thầm rủa trong lòng:
“Gương mặt đúng là kiểu hồ ly tinh, kiểu cách thì điệu đà, nhìn là biết không phải người đơn giản.”
Bà ta không hiểu sao con trai mình – Lục Thừa Uyên – lại bị sắc đẹp loại hồ ly này mê hoặc.
Bà ta cứ nghĩ chỉ có cậu con trai lớn mới dễ như vậy.
Lục Viễn Chinh lúc này cố ý ho khẽ:
“Thừa Uyên, giới thiệu đi chứ.”
Lục Thừa Uyên mặt đen lại, cố ý vạch trần anh trai ngay trước mặt mọi người:
“Anh chẳng đã gặp vợ em rồi sao?”
“Cái người mấy hôm trước lén đến bệnh viện chỉ đích danh vợ em khám bệnh là ai? Anh uống thuốc vợ em kê rồi, sức khỏe đỡ hơn chưa? Anh nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé.”
“Anh là con trai cưng của mẹ cơ mà, ngàn vạn lần đừng có vấn đề gì, kẻo làm mẹ lo lắng.”
Mọi người trong phòng đều kinh ngạc, đồng loạt nhíu mày nhìn Lục Viễn Chinh.
Lục Viễn Chinh vừa xấu hổ vừa giận dữ, mặt đỏ bừng lên vì bị vạch trần.
Hạ Thu Nguyệt cũng hết sức kinh ngạc, lạnh giọng hỏi:
“Con gặp cô ấy rồi? Khi nào vậy?”
Lục Viễn Chinh mím chặt môi, không nói một lời.
Vì có ông bà ở đó, Hạ Thu Nguyệt chỉ có thể nghiến răng nuốt cục tức vào lòng.
Bà ta nhướn mày nhìn sang Lạc Ninh, giọng điệu tuy lạnh nhạt nhưng vẫn giữ phép lịch sự:
“Cô là Lạc Ninh đúng không? Chào cô, tôi là mẹ của Thừa Uyên. Chúng ta lẽ ra nên gặp nhau sớm hơn, chỉ trách thằng bé Thừa Uyên quá bốc đồng, chuyện trọng đại như kết hôn mà không thèm bàn bạc với tôi.”
“Thế nên, ngay khi biết tin hai đứa kết hôn, tôi lập tức đặt vé máy bay về ngay. Mong là vẫn chưa quá muộn. Đây là món quà nhỏ tôi mua vội trước khi về, mong cô đừng chê.”
Nói rồi, Hạ Thu Nguyệt đưa chiếc hộp trang sức đặt trước mặt cho con trai lớn.
Lục Viễn Chinh hiểu ý, nhận lấy rồi đứng dậy bước tới bên Lạc Ninh, hai tay dâng lên:
“Em dâu, hôm đó thật sự xin lỗi em. Anh thành thật xin lỗi. Nhưng anh đảm bảo không có ác ý, chỉ là tò mò một chút thôi.”
Lạc Ninh nhìn sang Lục Thừa Uyên, anh khẽ gật đầu ra hiệu.
Lạc Ninh nhận lấy hộp trang sức, quay sang Hạ Thu Nguyệt lễ phép cảm ơn:
“Cảm ơn mẹ.”
Lúc này, Lục Viễn Chinh lấy ra một phong bao lì xì cực dày:
“Còn nữa, đây là chút tấm lòng của anh cả.”
Lạc Ninh lại nhìn sang Lục Thừa Uyên.
Lục Thừa Uyên thay cô nhận lấy:
“Cảm ơn anh.”
Lúc này, ông nội lên tiếng:
“Viễn Chinh, gọi quản lý lên dọn món đi, mọi người đều đói rồi.”
“Dạ, ông nội.” – Lục Viễn Chinh vội đứng dậy bấm chuông gọi người phục vụ.
Chẳng bao lâu sau có người bước vào, Lục Viễn Chinh ghé tai dặn dò vài câu, người đó gật đầu liên tục rồi lui ra ngoài.
Lục Thừa Uyên cầm ấm trà, rót trà cho vợ và cho mình.
Lúc này, bà nội quay sang hỏi Hạ Thu Nguyệt:
“Lần này con về định ở lại bao lâu?”
Hạ Thu Nguyệt sững người, đáp:
“Mẹ, con vẫn chưa nghĩ kỹ. Có thể sẽ ở lại lâu một chút, cũng có thể vài ngày nữa lại đi.”
Khi nói câu này, bà ta vô tình hay cố ý liếc nhìn Lạc Ninh một cái.
Dương Thái Liên nhấp một ngụm trà, sau đó đặt ly xuống, tiếp tục nói:
“Bắc Lĩnh thay đổi nhiều lắm phải không? Cũng đâu kém gì mấy nơi ở nước ngoài? Giờ đi ngoài đường còn nhận ra được đường không?”
Lục Viễn Chinh vội vàng chen lời:
“Bà nội, trên đường đến nhà hàng, mẹ còn vừa nói chuyện này đấy. Mẹ bảo không ngờ Bắc Lĩnh lại thay đổi nhiều như vậy, toàn là cao ốc, mẹ chẳng nhận ra được đường gì cả.”
Dương Thái Liên khẽ bật cười:
“Đi một cái là hơn hai mươi năm, còn nhận ra được thì mới lạ đó… Nói đến chuyện này, nếu Thừa Uyên mà đi ngoài đường, có khi hai người có gặp cũng chưa chắc nhận ra được nhau ha?”
Sắc mặt Hạ Thu Nguyệt lúc đỏ lúc xanh, không nói được lời nào.
Lục Viễn Chinh vội vàng đỡ lời:
“Bà nội, cháu thường xuyên gửi ảnh Thừa Uyên cho mẹ xem mà. Hơn nữa, Thừa Uyên giống ba như đúc, làm sao mà không nhận ra được. Đúng không, Thừa Uyên?”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?