*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì Lạc Ninh rất quan tâm đến Giáo sư William, nên Tề Gia Hằng chủ động kể rất nhiều chuyện liên quan đến ông.
Lạc Ninh nghe say sưa, trong lòng đầy ngưỡng mộ Tề Gia Hằng.
Sau khi ăn sáng xong, Tề Gia Hằng chủ động kết bạn với Lạc Ninh và Diệp Tử.
Ra khỏi nhà hàng, Diệp Tử và Lạc Ninh chào tạm biệt Thẩm Trung Hiền và Tề Gia Hằng, hai cô cần lái xe đến bãi đậu xe của bệnh viện.
Nhìn theo bóng hai cô gái rời đi, Tề Gia Hằng chợt thốt lên với vẻ ngưỡng mộ:
“Đội trưởng Lục thật có phúc.”
Thẩm Trung Hiền hơi sững người, rồi mới bật cười gật đầu:
“Phải đó, bác sĩ Lạc là hoa khôi của tổng viện chúng ta đấy. Tôi nhìn cô ấy lớn lên, tôi với ba của cô ấy là bạn học cùng trường y.”
Tề Gia Hằng bất ngờ:
“Thảo nào hai người thân thiết vậy. Vậy ba của bác sĩ Lạc giờ đang làm ở bệnh viện nào?”
Vẻ mặt Thẩm Trung Hiền thoáng buồn:
“Ông ấy đã mất rồi. Khi Lạc Ninh mới năm tuổi, ông ấy gặp tai nạn xe và qua đời.”
Tề Gia Hằng nhất thời không biết nói gì.
Anh đã sớm nhận ra trong ánh mắt của Lạc Ninh luôn mang theo một nỗi u buồn nhè nhẹ.
Khác hẳn với sự tươi sáng hoạt bát của bác sĩ Diệp.
Có lẽ điều đó liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của họ.
Bác sĩ Diệp có vẻ lớn lên trong một gia đình giàu có, đầy đủ tình thương.
Nghĩ đến đây, Tề Gia Hằng hỏi:
Thẩm Trung Hiền đáp:
“Đúng vậy, ba của cô ấy cũng là bác sĩ, mở một phòng khám tư nhân. Mẹ cô ấy là tiểu thư của Tập đoàn Mạnh thị.”
Tề Gia Hằng:
“Vậy là bác sĩ Diệp theo nghề bác sĩ vì ảnh hưởng từ ba mình?”
Thẩm Trung Hiền:
“Chính xác, nếu không vì ảnh hưởng đó, với điều kiện nhà cô ấy, thật sự không cần phải đi làm gì cả.”
Tề Gia Hằng cảm thán:
“Vậy thì thật đáng quý.”
Đi thêm vài bước, Tề Gia Hằng lại quay lại chủ đề chính:
“Đội trưởng Lục và bác sĩ Lạc có vẻ tình cảm rất tốt nhỉ?”
“Không chỉ là tốt đâu!” – Thẩm Trung Hiền bỗng cao giọng đầy hăng hái.
“Anh không biết đội trưởng Lục cưng chiều bác sĩ Lạc đến mức nào đâu. Trước kia chúng tôi đi công tác ở Kinh Đô, anh ấy còn xin nghỉ để đi theo đấy.”
“À phải rồi, đội trưởng Lục và Chủ tịch bên phía tập đoàn có quan hệ rất tốt, nên lần này Chủ tịch mới đích thân ra mặt giúp đỡ anh ấy.”
Tề Gia Hằng tò mò:
“Hai người họ đều họ Lục, là họ hàng à?”
Thẩm Trung Hiền:
“Tôi có dò hỏi rồi, nghe đâu là ông nội của đội trưởng Lục và Chủ tịch là bạn thân từ xưa.”
Tề Gia Hằng khẽ gật đầu – những chuyện như vậy hiểu sơ qua là đủ.
Trong môi trường bệnh viện tư nhân, ai cũng hiểu quy tắc: Biết điều mới tồn tại được, biết nhiều chưa chắc đã là tốt.
…
Lúc Diệp Tử vừa đậu xe xong, một chiếc siêu xe thể thao dừng lại bên cạnh.
Tần Lãng bước xuống, vẫy tay chào:
“Chào buổi sáng, bác sĩ Lạc, bác sĩ Diệp.”
Diệp Tử nhìn thấy Tần Lãng tràn đầy khí thế, trêu chọc:
“Bác sĩ Tần có chuyện vui gì sao?”
Tần Lãng ngẩn người:
“Sao lại hỏi thế?”
Diệp Tử:
“Người gặp chuyện vui thì tinh thần sẽ phấn chấn.”
Tần Lãng bật cười:
“Cũng không hẳn, chỉ là tôi đã nghĩ thông suốt vài chuyện.”
Lạc Ninh cong môi, hỏi một cách tự nhiên:
“Bác sĩ Tần nghĩ thông chuyện gì vậy?”
Tần Lãng:
“Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là tôi cảm thấy đời người ngắn ngủi, nên cứ sống vui vẻ là được.”
Diệp Tử:
“Chuyện đó còn phải nghĩ sao? Anh vẫn luôn sống như vậy mà.”
Tần Lãng nghẹn lời.
Diệp Tử cười tít mắt:
“Bác sĩ Tần, anh đáng yêu thật đấy.”
Tần Lãng cười:
“Bác sĩ Diệp mới thật sự đáng yêu. Chiếc túi hôm nay của cô nhìn đẹp đấy, chắc là đặt trước đúng không?”
Diệp Tử giơ chiếc túi trên tay lên, tỏ vẻ thờ ơ:
“Tôi không biết, mẹ tôi mua cho đấy. Bà đưa gì thì tôi dùng cái đó.”
Tần Lãng:
“Bác sĩ Diệp đúng là tiểu thư nhà giàu ‘bình dân’ nhất mà tôi từng gặp.”
Diệp Tử:
“Tôi nghi là anh đang mỉa mai tôi đấy.”
Tần Lãng:
“Sao có thể, tôi đang khen thật lòng mà. Thật đấy, cô giỏi hơn nhiều tiểu thư nhà giàu mà tôi từng gặp – suốt ngày chỉ biết mua sắm và tìm chồng.”
Diệp Tử:
“Mỗi người một cách sống thôi. Gia đình bác sĩ Tần không kém gì nhà tôi, nhưng anh vẫn làm việc chăm chỉ đấy thôi.”
Tần Lãng:
“Nhà tôi làm sao so được với nhà cô.”
Diệp Tử và Tần Lãng vừa nói đùa vừa đi về phía cửa chính bệnh viện, vừa lúc chạm mặt Diêu Thanh Chi đang vội vã đi tới.
Thấy ba người, Diêu Thanh Chi khựng lại một chút.
Cô khẽ gật đầu:
“Chào buổi sáng.”
Lạc Ninh và Diệp Tử đồng thanh chào lại:
“Chào buổi sáng, bác sĩ Diêu.”
Sắc mặt Tần Lãng cứng đờ.
Anh quay sang nói với Lạc Ninh và Diệp Tử:
“Tôi đi trước nhé, có bệnh nhân đến sớm rồi.”
Không đợi ba người kịp phản ứng, anh đã vội vàng bỏ đi.
Khiến Diêu Thanh Chi đứng đó bối rối vô cùng.
Lạc Ninh và Diệp Tử nhìn nhau, rồi lặng lẽ bước tiếp.
Diêu Thanh Chi đi cùng, cười gượng nói:
“Bác sĩ Tần có phải vẫn còn giận mình không?”
Lạc Ninh nhìn sang Diêu Thanh Chi, thấy nét mặt cô mang theo sự u buồn.
Cô đành an ủi:
“Không đâu, bác sĩ Tần không phải là người nhỏ mọn như vậy.”
Diệp Tử cũng góp lời:
“Đúng đó, chắc là anh ấy có việc gấp thật.”
Diêu Thanh Chi khẽ nói:
“Mình vẫn hy vọng có thể làm bạn với anh ấy.”
Lạc Ninh nhẹ nhàng vỗ tay cô một cái:
“Đừng nghĩ nhiều, có lẽ bác sĩ Tần chỉ thấy ngại, không biết nên đối xử với cậu thế nào thôi.”
Diêu Thanh Chi không nói gì thêm.
Ba người đến sảnh lớn thì tách nhau ra – Diêu Thanh Chi đi thang máy lên khoa Phụ sản, còn Lạc Ninh và Diệp Tử vào phòng thay đồ của khoa Cấp cứu.
Chờ Diêu Thanh Chi đi khỏi, Diệp Tử hạ giọng:
“Mình thấy bác sĩ Diêu chắc chắn có tình cảm với bác sĩ Tần.”
Lạc Ninh cũng đồng tình:
“Chắc là vậy.”
Diệp Tử nói:
“Không biết bác sĩ Diêu có chuyện khó nói gì không nữa?”
Lạc Ninh:
“Chắc là chuyện gia đình. Sinh ra trong một gia đình như thế, cô ấy thật sự đã phải chịu nhiều thiệt thòi.”
Diệp Tử thở dài:
“Đúng vậy, có người cha như vậy, đúng là làm liên lụy cả gia đình.”
Lạc Ninh bất lực thở dài:
“Mỗi nhà đều có chuyện khó nói riêng. Nhiều gia đình nhìn ngoài thì tưởng hòa thuận, nhưng bên trong lại đầy rối ren.”
Diệp Tử:
“So với vậy, đúng là mình may mắn hơn nhiều. Nhà mình cũng khá hòa thuận, dù mẹ mình với dì mỗi lần gặp nhau là cãi nhau chí chóe, nhưng thực chất họ rất quan tâm lẫn nhau.”
Lạc Ninh:
“Cậu không biết mình đã từng ghen tị với cậu thế nào đâu. Sinh ra trong một gia đình đầy tình thương như vậy thật sự rất đáng quý.”
Hai người vừa trò chuyện vừa thay áo blouse trắng, rồi nhanh chóng đến khoa Cấp cứu để nhận ca, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
…
Ở một nơi khác, Lục Thừa Uyên và Trì Húc cũng đã lái xe đến trước tòa nhà Văn phòng Luật Tinh Hà.
Sau khi đậu xe, họ theo địa chỉ Đổng Hướng Dương đã gửi cho Trì Húc, lên lầu tìm đến văn phòng của ông.
Đổng Hướng Dương đã báo trước với lễ tân.
Lễ tân đưa hai người đến thẳng văn phòng của Đổng Hướng Dương.
Thấy khách đến, Đổng Hướng Dương lập tức đặt điện thoại xuống, đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc để bắt tay chào hỏi.
Đổng Hướng Dương:
“Đội phó Trì, lâu quá không gặp, hoan nghênh, hoan nghênh. Vị này chắc là đội trưởng Lục?”
Trì Húc:
“Vâng, luật sư Đổng, đây là đội trưởng của chúng tôi – Lục Thừa Uyên.”
Đổng Hướng Dương:
“Rất hân hạnh, đội trưởng Lục. Tôi là Đổng Hướng Dương, đã nghe danh từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp.”
Lục Thừa Uyên bắt tay ông:
“Chào luật sư Đổng.”
“Xin mời hai anh ngồi.” – Đổng Hướng Dương thu tay lại, quay người lấy hộp danh thiếp, rút một tấm đưa cho Lục Thừa Uyên.
Lục Thừa Uyên đón lấy bằng cả hai tay:
“Cảm ơn.”
Đổng Hướng Dương đặt lại hộp danh thiếp, vừa đun nước pha trà vừa hỏi:
“Hai anh đến tìm tôi hôm nay, có việc gì vậy?”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?