🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 137: Lục Thừa Uyên giúp Lạc Thần giải quyết rắc rối

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Lạc Ninh và Diệp Tử đến trước cửa Phân cục Nam Thành, vừa đúng lúc nhìn thấy Lạc Bắc Dương bước xuống từ chiếc taxi.

“Chú hai!” – Lạc Ninh vội vàng gọi.

protected text

 

“Ninh Ninh… Diệp Tử cũng đến rồi à.”

“Chú hai!” – Diệp Tử cũng lên tiếng chào.

Lạc Bắc Dương gật đầu, xoay người bước nhanh về phía cổng lớn, ai ngờ bước hụt một cái, ngã nhào xuống bậc thềm.

Lạc Ninh vội chạy đến đỡ ông dậy:

“Chú hai, đừng vội, có cháu ở đây mà.”

Vô tình liếc qua, cô thấy trên đầu ông đã điểm nhiều sợi tóc bạc, sắc mặt cũng tái nhợt, môi thâm lại.

Lạc Bắc Dương cười gượng:

“Ngại quá, Ninh Ninh, lại để cháu phải lo rồi.”

Lạc Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, dìu ông bước lên bậc thềm, rồi mới buông tay.

Ba người hỏi thăm bảo vệ rồi đi vào sảnh lớn.

Vừa bước vào trong, Lạc Ninh liền nhìn thấy thân hình cao lớn mạnh mẽ của Lục Thừa Uyên.

Cô vừa định cất tiếng gọi “chồng”, nhưng lời ra đến miệng lại kịp nuốt xuống — những cảnh sát ở đây còn chưa biết thân phận của cô.

Lạc Thần là người phát hiện ra họ đầu tiên.

“Ninh Ninh!” – anh ta hô to đầy hưng phấn.

Thấy cha mình, anh ta lập tức căng thẳng:

“Ba… sao ba cũng tới đây rồi?”

“Còn dám hỏi!” – Lạc Bắc Dương tức giận, sải bước đến gần, giơ tay định đánh cậu con trai.

“Con không thể bớt gây chuyện lại được sao?!”

Cảnh sát Tiểu Trần vội vàng ngăn lại:

“Chú à, bình tĩnh chút, anh ấy không gây chuyện đâu.”

Lạc Bắc Dương sững người, quay sang hỏi lại Tiểu Trần:

“Không gây chuyện? Thế sao bị các cậu đưa về đây?”

Lạc Thần tỏ vẻ oan ức:

“Ba, ba có thể nghe con giải thích trước được không? Anh rể còn đang ở đây, con dám gây chuyện à?”

Lúc này, Lạc Bắc Dương mới để ý thấy Lục Thừa Uyên đang đứng bên cạnh.

Ông quay lại, có chút ngại ngùng chào hỏi:

“Tiểu Lục à, xin lỗi nhé, chú chỉ lo nhìn thấy Lạc Thần, không để ý cháu cũng ở đây.”

“Chú hai.” – Lục Thừa Uyên gật đầu chào.

Anh bước tới nắm lấy tay vợ:

“Em đến sao không gọi cho anh?”

Lạc Ninh cảm nhận được ánh nhìn đầy tò mò từ các cảnh sát xung quanh, tai cô bất giác nóng bừng lên.

Cô đáp khẽ:

“Anh đang bận mà, em sợ làm phiền công việc của anh.”

Một cảnh sát bên cạnh lên tiếng hỏi:

“Đội trưởng Lục, đây là chị dâu à? Giới thiệu cho chúng em đi!”

Lục Thừa Uyên xoay người, tự nhiên choàng tay ôm eo vợ:

“Đây là vợ tôi, Lạc Ninh, bác sĩ khoa cấp cứu của Bệnh viện Đức Khang. Sau này nếu các cậu có đến đó thì tìm cô ấy.”

“Chị dâu xinh quá trời luôn ấy!” – Các cảnh sát đồng thanh trêu ghẹo.

Trì Húc nhân lúc đó lặng lẽ bước tới bên cạnh Diệp Tử:

“Em cũng đến à?”

Diệp Tử liếc anh một cái, phản hỏi lại:

“Sao, tôi không được đến à?”

Trì Húc cười:

“Đâu có, hoan nghênh mà.”

Một cảnh sát lanh mắt lập tức hô to:

“Đội phó Trì, cô gái xinh đẹp kia là ai thế ạ?”

Mặt Trì Húc lập tức đỏ bừng.

Diệp Tử nhíu mày, thầm lườm trong lòng: Tên này đỏ mặt cái gì chứ, làm người ta hiểu lầm.

May mà Lạc Ninh lên tiếng giải vây:

“Đây là đồng nghiệp của tôi, bác sĩ Diệp.”

“Ồ…” – Rõ ràng ai nấy đều hơi thất vọng.

Lạc Ninh ngẩng đầu hỏi Lục Thừa Uyên:

“Lạc Thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lục Thừa Uyên ra hiệu cho Tiểu Trần kể lại toàn bộ sự việc.

Lạc Bắc Dương bán tín bán nghi nhìn con trai:

“Con thật sự không gây chuyện?”

 

Lạc Thần hất cằm đầy tự hào:

“Con đã nói rồi mà, con không gây chuyện, con là hành động nghĩa hiệp đó. Con làm vậy là vì anh rể là cảnh sát.”

“Con thấy mình là người nhà cảnh sát, thì càng phải thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ!”

“Thôi đi!” – Lạc Bắc Dương vỗ một phát lên đầu con trai, giận dữ mắng:

“Con chỉ cần an phận ngồi yên là tốt lắm rồi, đừng có gây rối nữa. Con nhìn xem, Tiểu Lục bận trăm công ngàn việc, còn phải lo giải quyết mớ rắc rối của con. Nghĩa hiệp cái gì, cha thấy chỉ là lo chuyện bao đồng!”

“Chú à, đừng nói vậy.” – Tiểu Trần xen vào, “Anh Lạc có tinh thần nghĩa hiệp như vậy là đáng khen. Đừng làm cậu ấy nản lòng ạ.”

“Nếu xã hội chúng ta có nhiều người như anh ấy, chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều.”

Lạc Thần đắc ý:

“Ba nghe thấy chưa!”

Lạc Bắc Dương trừng mắt:

“Nói gì thì nói, cũng đừng gây thêm phiền phức cho Tiểu Lục.”

“Chú hai, không sao đâu.” – Lục Thừa Uyên nhẹ nhàng nói,

“Chuyện này không lớn, chú đừng để tâm. Hành động của Lạc Thần lần này là rất đáng khen, chú đừng trách anh ấy nữa.”

Lục Thừa Uyên đã lên tiếng, Lạc Bắc Dương lập tức đổi thái độ.

Ông cười tươi:

“Được rồi, chú không mắng nữa. Hôm nay làm phiền cháu rồi, Tiểu Lục. Vậy chú đưa Lạc Thần về trước, không làm phiền công việc của cháu nữa.”

“Ninh Ninh, hôm nào chú mời hai đứa ăn cơm nhé.”

Lạc Ninh:

“Chú hai, người một nhà mà, không cần khách sáo đâu. Nếu có thời gian, chú nên thường xuyên qua thăm bà nội.”

Lạc Bắc Dương:

“Được, tuần này chú được nghỉ, đến lúc đó sẽ dẫn Lạc Thần qua.”

Lạc Ninh quay sang nói với Lục Thừa Uyên:

“Vậy em cũng về nhé.”

“Đã đến rồi thì lên uống chén trà rồi hẵng đi.” – Lục Thừa Uyên nắm tay cô giữ lại, rồi quay sang hỏi Diệp Tử:

“Bác sĩ Diệp, có được không?”

“Được chứ, vừa hay tối nay ăn no quá, uống chút trà tiêu hoá.” – Diệp Tử đáp liền, không do dự.

Trì Húc lập tức phấn khởi hẳn lên.

Lục Thừa Uyên nhờ Tiểu Trần dùng xe công vụ đưa hai cha con Lạc Bắc Dương về, còn mình thì đưa vợ lên lầu ngồi chơi một lát.

Lần đầu tiên được ngồi xe cảnh sát, tâm trạng của Lạc Bắc Dương vừa phấn khích vừa ngại ngùng.

Ông cảm thấy là nhờ phúc của Lục Thừa Uyên nên mới được hưởng đãi ngộ đặc biệt thế này.

Còn Lạc Thần thì giành ngồi ghế phụ, vừa lên xe là miệng không ngừng nghỉ, hỏi Tiểu Trần đủ thứ chuyện.

Lạc Bắc Dương ngồi phía sau càng nghe càng cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, Lạc Thần đột nhiên hỏi:

“Cảnh sát Trần, tôi phải làm gì mới có thể trở thành đồng nghiệp của anh? Bên anh có tuyển người ngoài không? Khi nào thì tuyển?”

Lạc Bắc Dương lập tức vươn tay vỗ vào gáy con trai.

“Thằng nhóc thối, im miệng cho ba! Cảnh sát Trần, đừng để ý đến nó, thằng này suốt ngày đầu óc trên mây, với cái kiểu của nó mà cũng đòi làm cảnh sát?”

Tiểu Trần quay sang liếc nhìn Lạc Thần, rồi cười đáp lại Lạc Bắc Dương:

“Chú à, cháu thấy anh Lạc khá hợp làm cảnh sát đó chứ. Anh ấy gan dạ lại có tấm lòng nghĩa hiệp.”

“Anh Lạc, vừa hay bên cháu đang tuyển phụ tá cảnh sát, nếu anh có hứng thú thì lát nữa xuống xe chúng ta kết bạn, tôi gửi thông tin tuyển dụng cho anh, anh đăng ký trực tuyến là được.”

“Thật ạ? Tuyệt quá, cảnh sát Trần, vậy lát nữa nhất định phải kết bạn nhé!” – Lạc Thần mắt sáng rực, hào hứng không thôi.

Lạc Bắc Dương im lặng, không nói thêm gì.

Ông ngồi ngay ngắn, trong lòng bắt đầu tính toán.

Nếu con trai thật sự có thể làm trợ lý cảnh sát thì cũng là chuyện tốt.

Lúc đó nhờ Lục Thừa Uyên để ý một chút, còn hơn để Lạc Thần tiếp tục ăn chơi lêu lổng ở nhà.

Trước đây, ông từng định cho Lạc Thần theo mình vào làm ở đơn vị, nhưng thằng nhóc chỉ theo hai ngày đã gây ra không ít chuyện.

Cuối cùng đành phải bảo nó nghỉ.

Ông không mong con trai mình thành đạt gì, chỉ mong nó đừng gây chuyện, có thể tự nuôi sống bản thân là đủ rồi.

Bên kia, Lạc Ninh và Diệp Tử theo Lục Thừa Uyên trở lại văn phòng của anh.

Trì Húc cũng đi theo vào, còn chủ động nhận phần pha trà.

Lục Thừa Uyên biết rõ nhưng không nói gì, để mặc Trì Húc tranh thủ thể hiện trước mặt Diệp Tử.

Lạc Ninh liếc thấy hai bát mì ăn dở trên bàn trà, liền hỏi Lục Thừa Uyên:

“Anh với Trì Húc ăn tối chỉ ăn mỗi cái này thôi à?”

Lục Thừa Uyên liếc nhìn hai bát mì, đáp:

“Bận quá quên mất thời gian, lúc đến nhà ăn thì hết cơm rồi, đành gọi tạm mì. Cũng may mì nước của nhà ăn đơn vị nấu cũng ngon.”

Lạc Ninh xót xa:

“Chắc là chưa ăn no đâu nhỉ? Em gọi đồ ăn ngoài cho mọi người nhé?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...