*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Lê Oanh lập tức trắng bệch, môi mím chặt, không nói được gì.
Xuất thân bình dân – chính là điều cô ghét phải đối mặt nhất trong đời. Cũng vì vậy mà cô không thể gả vào nhà họ Lục.
Nếu cô cũng là thiên kim tiểu thư xuất thân hào môn, thì đã chẳng cần phải làm diễn viên kịch nói nữa rồi.
Mà có thể đường hoàng trở thành cháu dâu trưởng của nhà họ Lục, hưởng vinh hoa phú quý.
Cô quen Lăng Hạo Nhiên trong một buổi tiệc.
Biết anh là nhị thiếu gia của Tập đoàn Lăng thị, cô chủ động bắt chuyện.
Cô từng nghĩ, nếu một ngày nào đó Lục Viễn Chinh không cần cô nữa, thì mình vẫn phải kịp thời tìm được một “ứng viên thay thế” – vậy nên, từ sớm đã phải chuẩn bị vài “dự bị”.
Lăng Hạo Nhiên lại hoạt động trong giới giải trí, hai người có chung đề tài, dễ dàng thân thiết.
Chiều nay chính cô là người chủ động gọi cho anh để hẹn ăn tối – thỉnh thoảng phải xuất hiện, tạo chút “cảm giác tồn tại”, tránh để người ta quên mất mình.
Nghe nói anh có hẹn bạn ăn tối, cô chủ động đề nghị đi cùng.
Chỉ là khi đến nhà hàng, Lăng Hạo Nhiên mới nói rằng hai người được mời là bác sĩ ở Bệnh viện Đức Khang.
Trong đó có một người là đối tượng từng đi xem mắt với anh.
Biết tin này, Lê Oanh đã vô cùng khó chịu – nhưng không để lộ ra mặt cho anh thấy.
Chỉ âm thầm tính toán: Làm sao để người đi xem mắt kia hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Hạo Nhiên.
Không ngờ Diệp Tử từ khi bước vào phòng đã tỏ rõ địch ý với cô.
Vậy thì càng tốt.
Đỡ tốn công cô ra chiêu nữa.
Dù gì cũng chỉ là một bác sĩ nho nhỏ, nhan sắc dù tạm được, nhưng so với cô thì vẫn còn kém xa.
Chỉ có cô bác sĩ Lạc kia là thật sự đẹp kinh diễm – may mà đã có chồng.
Giờ đây biết được thân phận gia thế của Diệp Tử, trong lòng Lê Oanh như bị giáng một đòn mạnh – cảm giác ghen tỵ trào lên cuồn cuộn.
Tại sao một người trông chẳng có gì đặc biệt như vậy… lại là thiên kim tiểu thư?
Dù cô có cố gắng đến mấy, giành được vai nữ chính ở đoàn kịch thành phố thì sao? So với người ta, vẫn là không bằng việc sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Những người sinh ra trong nhung lụa… căn bản chẳng cần phải cố gắng.
Lăng Hạo Nhiên thấy sắc mặt Lê Oanh không tốt, liền quan tâm hỏi: “Cô Lê, cô không sao chứ? Không khỏe ở đâu à?”
Diệp Tử nhướng mày, nghiêng đầu liếc cô ta, khóe môi vẽ lên một nụ cười giễu cợt:
“Nhìn sắc mặt cô Lê thế kia, chắc là do ăn kiêng lâu ngày nên khí huyết suy nhược. Cô Lê, cô có hay thấy chóng mặt, tay chân lạnh không? Với thể trạng này, rất khó để mang thai đấy.”
Lê Oanh lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn Diệp Tử.
Lạc Ninh liếc nhìn bạn thân, nhận ra trong lời nói của Diệp Tử có ẩn ý, bèn im lặng cầm ly nước chanh lên uống.
Lăng Hạo Nhiên cũng nhận ra không khí có gì đó không ổn.
Anh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cô Lê, nếu cô thấy không khỏe, tôi gọi xe đưa cô về nhé?”
Lê Oanh quay sang nhìn anh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Anh… lại muốn đuổi cô đi?
Cô còn tưởng Lăng Hạo Nhiên sẽ bênh vực mình, chỉ trích Diệp Tử.
Nhưng anh lại chẳng nói gì, cứ thế để mặc người phụ nữ kia “công kích” cô.
“Xin lỗi anh Hạo Nhiên, đúng là tôi thấy không khỏe lắm, chắc do gần đây bận diễn quá… Vậy tôi đi trước nhé. Tôi tự gọi xe được rồi, anh ở lại tiếp bạn bè của anh đi.”
Nói xong, cô dừng lại một chút, mong đợi anh sẽ níu kéo cô, hoặc ít nhất là chủ động gọi xe giúp.
Kết quả, Lăng Hạo Nhiên chỉ đáp lại: “Được, vậy cô đi cẩn thận.”
Cả người Lê Oanh cứng đờ – giờ có muốn ở lại cũng không được nữa.
Cô giật lấy túi xách, hất cao cằm: “Mọi người, tôi xin phép về trước.”
Diệp Tử giương nụ cười khiêu khích, vẫy tay: “Đi đường cẩn thận nhé, cô Lê. Hôm nào có dịp, tôi sẽ đến xem cô diễn.”
Lê Oanh nghiến răng, nặn ra một nụ cười gượng rồi quay người bỏ đi, không buồn ngoái đầu.
Còn không quên đóng sầm cửa lại thật mạnh.
Lăng Hạo Nhiên thở dài một hơi, quay sang Diệp Tử: “Cô gái nhỏ, em biết rõ thân phận Lê Oanh đúng không?”
Diệp Tử dùng nĩa mạnh tay xiên một miếng salad, nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.
Nuốt xuống xong mới lạnh nhạt đáp: “Tình nhân của đại thiếu gia nhà họ Lục – Lục Viễn Chinh. Ai mà chẳng biết? Anh không biết à?”
Lạc Ninh lập tức hít sâu một hơi.
Lăng Hạo Nhiên ho khan: “Anh tưởng em không biết.”
Diệp Tử đặt nĩa xuống đĩa cái cạch, khoanh tay lại nhìn chằm chằm anh.
“Nếu tôi không biết thì sao? Anh định làm gì? Cô ta muốn tìm dự bị, anh cũng muốn tìm dự bị đúng không? Thảo nào anh chịu làm bạn với tôi. Hóa ra, trong mắt anh tôi cũng chỉ là một phương án dự phòng!”
“Lăng Hạo Nhiên, tôi còn tưởng anh khác mấy người đàn ông trong giới giải trí, hóa ra… cũng chỉ như nhau cả thôi. Xin lỗi nhé, tôi không chấp nhận kiểu chơi đùa này, tôi thấy ghê tởm!”
Nói xong, Diệp Tử lập tức đứng bật dậy, xách túi bỏ đi.
Lạc Ninh cũng vội vàng cầm túi đuổi theo.
Lăng Hạo Nhiên hoảng hốt đuổi theo, túm lấy cổ tay Diệp Tử.
“Diệp Tử, nghe anh nói đã, không phải như em nghĩ đâu. Anh chỉ xem cô ta là bạn bình thường thôi, anh thực sự bị oan đấy.”
“Nếu anh thật sự có gì với cô ta, sao còn dẫn em đến gặp chứ? Em nghĩ kỹ lại xem.”
Diệp Tử cố kiềm chế cơn giận: “Anh Lăng, thật ra tôi cũng không có tư cách trách anh, vì bây giờ tôi cũng giống như anh… cũng đang đứng giữa hai người, nên tôi rất khó chịu.”
Lăng Hạo Nhiên biết cô đang nhắc đến Trì Húc.
Anh vội vàng trấn an: “Không sao cả. Anh và đội phó Trì đều hiểu mà. Bọn anh sẵn sàng cạnh tranh công bằng. Chúng ta từng nói rồi, cho dù cuối cùng em chọn ai, bọn anh cũng sẽ không oán trách. Chỉ cần em hạnh phúc là được.”
Diệp Tử nhíu mày: “Chỉ cần tôi hạnh phúc? Anh có biết câu đó nghe vào tai tôi cảm giác thế nào không? Cứ như tôi là người tệ bạc vậy, còn hai người các anh thì cao thượng lắm.”
“Hay là hai người các anh quen nhau luôn đi, sao cứ phải kéo tôi vào làm gì? Tại sao cứ để tôi bị kẹt ở giữa hả?”
Lăng Hạo Nhiên: …
Diệp Tử liếc xuống bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình, lạnh giọng ra lệnh: “Buông tay.”
Lăng Hạo Nhiên bắt đầu nổi nóng: “Anh không buông! Trừ khi em chịu quay lại, ăn tối xong rồi thôi giận.”
Diệp Tử cười khẩy vì tức: “Lăng Hạo Nhiên, da mặt anh dày thật đấy nhỉ? Được, tôi nói thẳng cho anh biết – tôi không thích anh. Tôi đã cố rồi, nhưng thực sự không thể nào có tình cảm với anh được, được chưa?!”
Lăng Hạo Nhiên trợn tròn mắt, nhìn Diệp Tử, rõ ràng không thể chấp nhận được điều vừa nghe.
Ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp, nghiêm khắc vang lên: “Thằng nhóc kia, buông tay Diệp Tử ra cho tôi!”
Một người đàn ông cao lớn sải bước nhanh tới, chỉ trong tích tắc đã áp sát bên cạnh Lăng Hạo Nhiên, túm lấy anh ta và hất mạnh sang bên.
Lăng Hạo Nhiên bị quăng mạnh xuống đất.
Lạc Ninh và Diệp Tử lúc này mới kịp phản ứng.
“Anh họ?! Anh làm gì vậy?!” – Diệp Tử hét lên với người đàn ông vừa đến.
Phó Vân Tiêu sững lại một giây, rồi cau mày quát: “Con nhóc này, sao lại mắng anh? Anh đang giúp em đó, không thấy sao?!”
Phó Vân Tiêu quay sang nhìn về phía Lăng Hạo Nhiên lúc này đang đứng dậy phủi bụi.
“Nhị thiếu nhà họ Lăng, ai mà không biết? Nhưng cậu Lăng à, không phải cậu có cả đống nữ diễn viên hợp tác chung sao? Sao lại rảnh đến mức đi dây dưa với em gái tôi?”
Lăng Hạo Nhiên biết rõ Phó Vân Tiêu là anh họ của Diệp Tử, nhưng không ngờ hai anh em họ lại thân thiết đến vậy.
Anh chỉnh lại quần áo, rồi lễ phép chào hỏi: “Chào Phó thiếu… à không, phải gọi là anh họ mới đúng.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?