*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Thước nghe vậy liền gật đầu:
“Vâng, Tổng giám đốc Lục.”
Lục Viễn Chinh không nói gì thêm, cả hai bước vào thang máy.
Khi cửa thang máy đóng lại, Lục Viễn Chinh đột nhiên quay sang hỏi:
“Người phụ nữ tên là Lạc Ninh đó, trông có xinh không?”
Ánh mắt Đào Thước lập tức sáng lên, có vẻ rất hứng thú:
“Quả thật rất xinh đẹp, cô ấy được mệnh danh là hoa khôi của Tổng viện Đức Khang.”
Lục Viễn Chinh cười khẩy, đầy vẻ mỉa mai:
“Không ngờ Thừa Uyên cũng không cưỡng nổi sắc đẹp. Tôi còn tưởng em ấy sẽ chọn một người phụ nữ đặc biệt cơ. Nếu thế thì đừng lãng phí thời gian theo dõi cô ta nữa.”
“Chi bằng dồn tâm trí vào việc khiến ông nội nhìn tôi bằng con mắt khác.”
Đào Thước tán đồng:
“Tổng giám đốc nói đúng. Nếu ông cụ biết Nhị thiếu gia kết hôn với một người như vậy, chắc chắn sẽ thất vọng vô cùng. Xét từ một góc độ khác, đây lại là chuyện tốt với chúng ta.”
Lục Viễn Chinh thở phào nhẹ nhõm:
“Cậu nên nói sớm với tôi chuyện này, tôi đã không cần phải căng thẳng rồi.”
Đào Thước cúi đầu:
“Xin lỗi, là tôi suy nghĩ chưa chu đáo.”
Cả hai bước ra khỏi thang máy. Lục Viễn Chinh không nói thêm gì, sải bước đi về phía chiếc xe sang đang đợi sẵn bên ngoài.
Đào Thước đi trước mở cửa xe cho anh.
Lục Viễn Chinh ngồi vào xe.
Đào Thước đóng cửa lại, rồi cũng lên ghế phụ, nói với tài xế:
“Đưa Tổng giám đốc về nhà.”
Lục Viễn Chinh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lát sau lại mở mắt:
“Có ảnh của cô ta không?”
Đào Thước khựng lại một chút mới phản ứng, vừa lấy điện thoại vừa nói:
“Có, tôi gửi ngay cho anh.”
Lục Viễn Chinh nghe thấy tiếng điện thoại trong túi kêu lên một tiếng.
Anh uể oải lấy điện thoại ra, mở màn hình xem.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm vào bức ảnh của Lạc Ninh, tim anh như bị sét đánh.
Trong mắt anh, phụ nữ ở Bắc Lĩnh không ai sánh nổi với Lê Oanh.
Lê Oanh xuất thân là vũ công, mang khí chất tao nhã, cao quý.
Từng cử chỉ, nụ cười đều đầy sức quyến rũ.
Chính vì vậy, cô mới có thể trở thành ngôi sao nổi bật nhất trên sân khấu kịch nói.
Ngũ quan của Lạc Ninh như được điêu khắc tỉ mỉ, tinh xảo hoàn mỹ, chỉ cần nhìn một lần là không thể quên được.
Vẻ đẹp của cô mang tính lan tỏa và đầy sức hút mãnh liệt.
Lục Viễn Chinh cảm thấy, Lạc Ninh giống như một ly rượu vang hảo hạng, khiến người ta lưu luyến mãi không quên.
Bỗng chốc, anh đã hiểu vì sao em trai mình lại cưới người phụ nữ này.
Cho dù có cả giang sơn trong tay, cũng không bằng có được mỹ nhân như vậy bầu bạn cả đời.
Dường như Đào Thước cũng cảm nhận được sự rung động của Lục Viễn Chinh, nhìn gương chiếu hậu trong xe rồi cười hỏi:
“Tổng giám đốc, hoa khôi tổng viện danh bất hư truyền đúng không? Nói thật, nhìn bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh gấp mười lần.”
Lục Viễn Chinh khẽ nhướng mắt, cố ý nói:
“Trợ lý Đào, từ bao giờ cậu học được cách nói quá thế này? Trong mắt tôi, cô ta chẳng bằng nửa phần của Lê Oanh.”
“Vậy thì anh sai rồi,” Đào Thước buột miệng:
“Cô Lê sao sánh được với bác sĩ Lạc. Anh chưa từng gặp bác sĩ Lạc ngoài đời đâu, nếu gặp rồi, chắc chắn sẽ không nói vậy đâu.”
Nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, vội xin lỗi:
“Xin lỗi Tổng giám đốc, tôi…”
Lục Viễn Chinh:
“Đến cả trợ lý Đào cũng nói thế, vậy tôi nhất định phải tìm cơ hội gặp cô bác sĩ đó rồi.”
Đào Thước nhanh chóng phản ứng lại:
“Tổng giám đốc, dạo gần đây anh hay bị đau dạ dày, ngày mai tôi đi cùng anh đến Tổng viện kiểm tra đi? Bệnh dạ dày nên trị sớm kẻo ảnh hưởng đến công việc.”
Lục Viễn Chinh nhướng mày:
“Không cần vội thế. Cậu xem lịch trình rồi chọn thời điểm phù hợp.”
Đào Thước:
“Rõ, Tổng giám đốc. Tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Lục Viễn Chinh lại nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trong đầu vẫn hiện lên khuôn mặt của Lạc Ninh, không sao xua đi được.
Anh mở mắt, vô thức kéo cà vạt trên cổ.
Tay chợt khựng lại, sau đó tháo hẳn cà vạt ra, vứt sang ghế bên cạnh, rồi thở dài một hơi.
Lạc Ninh…
Cái tên này thật đặc biệt, cũng giống như nhan sắc của cô – khiến người ta khó quên.
Em trai à, em làm sao tìm được một tuyệt sắc giai nhân khiến người khác động lòng như vậy?
Thật là có bản lĩnh.
…
Cùng lúc đó, Lục Thừa Uyên đang ở trong phòng ngủ giúp vợ tắm rửa.
Sau một trận ân ái nồng nhiệt, Lạc Ninh đã mệt mỏi đến mức rã rời, hoàn toàn để mặc cho chồng chăm sóc.
Anh cẩn thận giúp cô tắm sạch, rồi nhẹ nhàng lau khô người, thay váy ngủ mềm mại cho cô.
Cuối cùng, anh bế cô trở lại giường, đắp chăn cẩn thận.
Lạc Ninh ngáp một cái, mắt vẫn nhắm nghiền, lí nhí vài tiếng rồi chìm vào giấc ngủ.
Lục Thừa Uyên ngồi bên mép giường, dịu dàng nhìn vợ, nhẹ nhàng cầm lấy tay trái của cô, khẽ hôn lên mu bàn tay trắng nõn.
Dù lần đầu họ gặp nhau là trong một tình huống nguy hiểm.
Nhưng anh vẫn nhớ như in, lúc đó cô giống như một con búp bê nhỏ đáng yêu.
Hàng mi dài cong vút, đôi mắt to tròn, đen láy.
Khi chứng kiến cha mình – Lạc Bắc Lâm – bị đâm chết bởi bọn bắt cóc, cô hoảng sợ tột độ, nước mắt lưng tròng nhưng lại không khóc thành tiếng.
Khoảnh khắc đau đớn đó, Lục Thừa Uyên cả đời sẽ không quên.
Anh nhất định sẽ bắt anh em Cao Đại Hải phải trả giá cho chuyện này. Nhưng trước đó, phải điều tra ra kẻ chủ mưu đứng sau.
Kẻ đó… rốt cuộc là ai?
Lục Thừa Uyên hoàn toàn không có manh mối, khả năng cao là người thân cận bên cạnh.
Nhưng ai lại muốn giết anh và ba anh?
Vấn đề này đã làm anh đau đầu suốt một thời gian dài.
Thực ra trong lòng anh rất sốt ruột, nhưng anh cũng hiểu sốt ruột không giải quyết được gì.
Phải nghĩ cách khiến Cao Hồng Lâm mở miệng.
Anh em nhà Cao Đại Hải mồ côi cha mẹ từ sớm, trong nhà cũng chẳng còn người thân thích nào, ngoại trừ một người duy nhất mà họ vẫn còn vướng bận.
Đó chính là con gái của Cao Đại Hải – Cao Mỹ Mỹ.
Việc Cao Mỹ Mỹ trốn thoát là thất bại lớn nhất của anh – Lục Thừa Uyên biết rõ điều đó. Có vẻ như Cao Đại Hải đã sớm đoán trước được ngày mình sa lưới.
Vì vậy, hắn đã chuẩn bị sẵn đường lui cho con gái.
Chỉ cần hắn bị bắt, sẽ có một nhóm người lập tức đưa Cao Mỹ Mỹ theo đường biển rời khỏi Bắc Lĩnh.
Tính đến nay, từ khi hai anh em Cao Đại Hải bị bắt giữ, đã tròn một tháng, nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức nào về Cao Mỹ Mỹ.
Lục Thừa Uyên cũng không lấy làm lạ – chắc chắn cô ta đã sử dụng thân phận giả, trốn đến một quốc gia nhỏ nào đó để ẩn náu.
Muốn tìm ra cô ta… thực sự không hề dễ dàng.
Cục đã gửi đơn lên Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế, nhờ họ hỗ trợ giám sát động tĩnh của Cao Mỹ Mỹ.
Còn hiện tại, điều duy nhất mà Lục Thừa Uyên có thể làm là khiến Cao Hồng Lâm mở miệng. Anh vẫn đang đau đầu suy nghĩ cách để khiến hắn ta khai ra sự thật.
Ngồi một mình trong phòng khách tối om suốt một tiếng đồng hồ, Lục Thừa Uyên chuẩn bị đứng dậy về phòng nghỉ thì bất ngờ điện thoại reo lên.
Theo phản xạ nghề nghiệp, anh lập tức cầm điện thoại lên xem.
Ngay khi thấy ba chữ hiện trên màn hình – Hạ Thu Nguyệt – anh không khỏi ngạc nhiên.
Anh ngập ngừng một lát rồi mới nhấc máy, không hề che giấu sự bực bội trong giọng nói:
“Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia im lặng không nói gì.
Lục Thừa Uyên có thể đoán được vẻ mặt của đối phương lúc này – chắc chắn là đầy bất mãn và tức giận.
Nhưng anh không quan tâm.
Lục Thừa Uyên:
“Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây. Bà nên biết bây giờ Bắc Lĩnh đang là nửa đêm rồi. Hay là bà ở nước ngoài lâu quá, quên mất chênh lệch múi giờ rồi?”
Cuối cùng, đầu dây bên kia cũng lên tiếng, giọng đầy giận dữ:
“Nhiều năm như vậy, con chưa từng chủ động gọi điện cho mẹ lấy một lần. Bây giờ mẹ chủ động gọi cho con, mà con lại dùng thái độ như vậy để đáp lại mẹ sao?”
Lục Thừa Uyên đáp lại đầy châm biếm:
“Bà muốn tôi phải có thái độ thế nào đây? Với một người mà chồng vừa mất chưa đầy một tháng đã vội vã bỏ lại con trai út, đưa con trai cả ra nước ngoài định cư,”
“Đã bao nhiêu năm chưa từng quay về, bà nghĩ tôi nên niềm nở với bà à?”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?