🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 124: Người đàn ông hoàn hảo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thừa Uyên có khuyết điểm sao?

Lạc Ninh nhất thời thật sự không nghĩ ra được.

Ngoại hình và chiều cao của anh đều hoàn mỹ không thể chê vào đâu được.

Tính cách ư? Với người ngoài thì có thể hơi lạnh lùng, nhưng với cô lại vô cùng dịu dàng và chu đáo, không có điểm nào để bắt bẻ.

Hành vi và cử chỉ cũng rất chừng mực, không có gì đáng trách.

Thêm vào đó là tài nấu ăn tuyệt vời, lại sẵn lòng giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp cho vợ.

Gọi anh là “người đàn ông hoàn hảo” hoàn toàn không hề quá lời.

Lạc Ninh còn có thể tưởng tượng rằng, sau này nếu họ có con, thì Lục Thừa Uyên nhất định sẽ là một người cha cần mẫn và mẫu mực.

Đúng là cô đã nhặt được “báu vật” rồi.

Nếu cố tình bới móc để tìm ra một khuyết điểm, e là quá bất công với anh.

Vì vậy, cô chỉ nhếch môi cười và nói: “Ở lâu mới biết lòng người. Thời gian sống cùng một mái nhà với anh ấy vẫn chưa nhiều, sau này còn phải xem thêm.”

Diệp Tử thu dọn hộp cơm giữ nhiệt đã ăn sạch, tiếp tục bênh vực:

“Người ta nói ba tuổi biết già, anh Lục nhà cậu đâu phải kiểu người giấu giếm điều gì. Bây giờ anh ấy thế nào thì sau này cũng sẽ vẫn như vậy thôi.”

Lạc Ninh chỉ cười mà không đáp, đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Tử bước theo, khoác vai cô bạn:

“Thôi được rồi, mình vẫn câu cũ: hãy trân trọng những gì đang có.”

Lạc Ninh biện bạch: “Mình có nói là không trân trọng đâu.”

Hai người đến khoa cấp cứu, vừa bàn giao ca trực xong thì đã có một ca cấp cứu gãy xương được đưa đến.

Là một phụ nữ 58 tuổi, họ Dương.

Nhân viên cấp cứu nhanh chóng giới thiệu:

“Bà Dương là bảo mẫu, sáng nay khi lau cửa sổ tầng hai thì không may bị ngã. May mắn là rơi trúng bãi cỏ, chúng tôi chẩn đoán ban đầu là gãy tay phải.”

Lạc Ninh quay người kiểm tra cánh tay của bà Dương, sưng rất to.

Sau khi suy nghĩ một chút, cô quay sang Diệp Tử:

“Liên hệ bác sĩ Thẩm đến hỗ trợ xem thử đi.”

Biết Lạc Ninh không muốn tự mình gọi Thẩm Yến Nam, Diệp Tử gật đầu:

“Được.”

Cô xoay người đi gọi điện.

Chỉ một lát sau quay lại nói:

“Bác sĩ Thẩm sắp tới rồi.”

Trước khi Thẩm Yến Nam đến, Lạc Ninh và Diệp Tử cùng tiến hành kiểm tra sơ bộ cho bà Dương.

Chưa đầy năm phút sau, Thẩm Yến Nam đã đến nơi.

Anh thở hồng hộc, mặt đỏ bừng như thể vừa chạy đến.

Lạc Ninh giới thiệu cho bệnh nhân:

“Bà Dương, đây là bác sĩ Thẩm bên khoa chấn thương chỉnh hình, anh ấy rất có kinh nghiệm trong trường hợp của bà, cứ để anh ấy khám và điều trị cho bà nhé.”

Bà Dương cảm kích nói với Thẩm Yến Nam:

“Bác sĩ Thẩm, làm phiền anh rồi.”

Thẩm Yến Nam vừa tiến lên kiểm tra cánh tay, vừa dịu dàng hỏi:

“Bà Dương, bà có thể kể lại tình hình lúc đó cho tôi nghe một chút được không?”

Lạc Ninh lui sang một bên, lén đưa mắt ra hiệu cho Diệp Tử.

Diệp Tử hiểu ý, khẽ gật đầu.

Lạc Ninh xoay người đi làm việc khác.

Mấy phút sau, Thẩm Yến Nam đột nhiên bước đến bên cạnh Lạc Ninh.

Vẻ mặt anh ta như đang gắng gượng kiềm chế cảm xúc.

“Ninh Ninh, anh đã bảo bác sĩ Diệp đưa bà Dương đi chụp phim rồi. Đợi có kết quả tôi sẽ lên phương án điều trị. Hiện tại thì không phải tình trạng nghiêm trọng nhất.”

Lạc Ninh điềm tĩnh:

“Được rồi, vất vả cho anh quá, bác sĩ Thẩm.”

Cô vừa định xoay người rời đi, Thẩm Yến Nam đã gọi giật lại:

“Ninh Ninh, bây giờ em thật sự hạnh phúc sao?”

Lạc Ninh cau mày:

“Anh cũng thấy cả rồi mà, còn cần tôi nói nữa sao?”

Khóe môi Thẩm Yến Nam run rẩy:

“Ừ, thấy rồi. Em cố ý để anh ta đi cùng em đi công tác ở Kinh Đô đúng không? Là để anh hoàn toàn từ bỏ phải không? Anh hiểu rồi, em không cần lo lắng cho anh nữa.”

Lạc Ninh nhếch môi lạnh nhạt:

“Tôi chưa bao giờ lo lắng cho anh cả.”

Trái tim Thẩm Yến Nam như bị ai đó đâm mạnh một nhát:

“Nhưng tại sao em lại tuyệt tình với mình anh như vậy?”

Lạc Ninh bất lực:

 

“Bác sĩ Thẩm, anh nghĩ nhiều rồi. Thật đấy, tôi không phức tạp như anh tưởng. Mọi điều anh cho là thật ra chỉ là suy đoán từ phía anh.”

“Trong mắt tôi, anh chỉ là một người bạn bình thường.”

Thẩm Yến Nam nghẹn lại:

“Nhưng anh không muốn chỉ làm bạn của em.”

“Anh không muốn, thì tôi nhất định phải đồng ý sao?” – Lạc Ninh phản bác, sắc mặt vì tức giận mà đỏ bừng.

Thẩm Yến Nam nghẹn lời.

Lạc Ninh không nhịn được đảo mắt:

“Tôi không phải mẹ anh, không thể chiều theo anh cái gì cũng phải có. Anh có từng nghĩ đến tôi muốn gì, không muốn gì chưa?”

“Nói trắng ra, anh chính là đứa trẻ được nuông chiều quá mức, ích kỷ và chỉ biết bản thân. Nếu không, sao có thể nói ra những lời như vậy với tôi?”

“Đây là lần cuối cùng, sau này đừng nói những lời như thế nữa. Kẻo khiến người khác hiểu lầm, gây ra chuyện không đáng.”

Nói xong, cô quay lưng bỏ đi, không quay đầu lại.

Thẩm Yến Nam đứng sững tại chỗ, đầu cúi gằm, trông giống như một quả cà bị sương giá làm héo rũ.

Thấy Lạc Ninh hầm hầm quay về bàn làm việc, Diệp Tử liền hỏi:

“Anh ta lại nói gì với cậu nữa vậy?”

Lạc Ninh cố gắng bình tĩnh:

“Hắn hỏi mình vì sao lại vô tình với anh ta như thế.”

Diệp Tử tức giận:

“Đồ thần kinh, để mình đi mắng anh ta một trận.”

“Không cần đâu.” – Lạc Ninh kéo tay bạn thân lại – “Mình đã nói rất nặng lời rồi, sau này chắc anh ta không dám làm phiền nữa đâu.”

Diệp Tử thở phào:

“Vậy thì tạm tha cho anh ta hôm nay. Nhưng lần sau nếu còn dám quấy rầy cậu, mình không để yên đâu.”

Lạc Ninh: “Biết là cậu tốt với mình. Vụ của bà Dương nhờ cậu xử lý nhé.”

Diệp Tử: “Yên tâm, từ nay trở đi cứ việc gì cần bên chấn thương chỉnh hình là để mình lo, mình ra mặt ứng phó anh ta, cậu không cần bận tâm.”

Lạc Ninh cảm kích:

“Cảm ơn, cậu đúng là tốt với mình nhất.”

Diệp Tử: “Giữa bọn mình cần gì khách sáo. Hơn nữa, mình đã ăn tiểu long bao nhà anh Lục nấu, đương nhiên phải giúp rồi.”

Lạc Ninh cố ý trách yêu:

“Giỏi nhỉ, thì ra cậu giúp mình chỉ vì ăn của người ta nên ngại từ chối.”

Diệp Tử:

“Cậu biết là tốt rồi. Lần sau chồng cậu mà nấu món gì ngon nữa, đừng quên để dành phần cho mình đấy.”

protected text

 

“Đồ mèo tham ăn, lần sau để Trì Húc học chồng mình, rồi nấu cho cậu ăn.”

Diệp Tử lập tức phản đối toàn thân:

“Thôi đi, tên nam thẳng đầu óc thiếu dây thần kinh kia à? Nếu anh ta mà có được một nửa sự tuyệt vời như chồng cậu, thì mình đã không do dự mà đi đăng ký kết hôn với anh ta từ lâu rồi…”

Còn đang nói dở, Diệp Tử bỗng ngẩn người, há miệng nhìn về phía cửa.

Lạc Ninh nhìn theo ánh mắt bạn thân.

Trì Húc đang đỡ cánh tay của đồng nghiệp là Triệu Lâm đứng ở cửa.

Triệu Lâm dùng một miếng vải che cánh tay, cười hì hì:

“Có thể giúp tôi xem vết thương một chút không?”

Diệp Tử và Lạc Ninh liếc nhìn nhau.

Trong lòng đều đang thầm kêu khổ:

Sao mỗi lần nói xấu Trì Húc là lại bị anh ta bắt gặp vậy trời?

Lạc Ninh cũng thấy kỳ lạ thật.

Để trả ơn Diệp Tử đã giúp mình đối phó Thẩm Yến Nam, Lạc Ninh chủ động đứng dậy hỏi Triệu Lâm:

“Anh bị sao vậy?”

Triệu Lâm bỏ miếng vải trên tay ra:

“Chị dâu, vừa rồi tôi bị dao gọt trái cây của tên trộm rạch trúng khi bắt hắn. Thực ra không sâu lắm, nhưng đội phó Trì nhất quyết bắt tôi đến khâu vết thương, nói sợ dao có độc.”

Lạc Ninh liếc nhìn Trì Húc, khóe môi cong nhẹ, nhìn thấu nhưng không vạch trần.

Mấy trò nhỏ này của Trì Húc, dù có ngốc cũng nhìn ra được.

Anh đâu phải lo cho Triệu Lâm, mà là cố tình tạo cơ hội để gặp Diệp Tử.

Nếu không thì vết thương cỏn con này, đến trạm y tế gần đó là xử lý xong, đâu cần chạy xa đến thế.

“Đi thôi, tôi xử lý cho.” – Lạc Ninh nói với Triệu Lâm.

“Cảm ơn chị dâu.” – Triệu Lâm lập tức đi theo cô.

Trì Húc tiến lên vài bước, đến bên cạnh Diệp Tử, thấp giọng nói:

“Những thứ khác anh không dám đảm bảo, nhưng anh thật sự sẵn sàng thay đổi vì em. Em nói cho anh biết, anh cần thay đổi điều gì, anh sẽ cố gắng hết sức.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...