*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diêu Thanh Chi sững người, mở to mắt nhìn chằm chằm Tần Lãng.
Tần Lãng thấy mình đã nắm được điểm yếu của Diêu Thanh Chi thì thầm đắc ý trong lòng, liền tiếp tục:
“Cô thử nghĩ lại xem, tối qua ở quán bar, cô uống liền một hơi sáu bảy ly rượu, là tôi cõng cô lên xe taxi, rồi đến cửa khách sạn, vẫn là tôi cõng cô lên phòng.”
“Ban đầu tôi chỉ định đặt cô xuống rồi rời đi, nhưng cô lại nắm chặt cổ tay tôi, vừa gọi tôi là Sở Ly, vừa… cưỡng ép tôi. Tôi mới là người bị hại!”
Diêu Thanh Chi không tin nổi: “Vậy sao anh không phản kháng?”
Tần Lãng tỏ ra đầy ấm ức: “Tôi cũng muốn phản kháng chứ, nhưng tôi cõng cô suốt đường, bản thân cũng uống không ít, làm gì còn sức mà phản kháng nữa.”
“Bác sĩ Diêu, chẳng lẽ… cô giả vờ say à? Thật ra cô chẳng hề say đúng không?”
“Anh nói gì cơ?” – Diêu Thanh Chi bắt đầu kích động.
“Bác sĩ Tần, anh có biết anh đang nói gì không? Ý anh là nghi ngờ tôi giả vờ say để quyến. rũ. anh?”
Tần Lãng mím môi, nhìn cô mà không nói gì.
Mặt Diêu Thanh Chi đỏ bừng: “Bác sĩ Tần, anh nghĩ tôi là loại người gì chứ! Tối qua là lần đầu tiên của tôi!”
Tần Lãng: “Tôi cũng vậy.”
Diêu Thanh Chi trợn tròn mắt, ngỡ ngàng nhìn anh, như đang không biết có nên tin hay không.
Tần Lãng tiếp lời: “Tin hay không là tùy cô. Tôi chưa từng có bạn gái, tuy vẻ ngoài trông có vẻ lăng nhăng, nhưng thực ra người không thể nhìn vẻ bề ngoài. Tôi chỉ trông có vẻ không đứng đắn, nhưng thật ra tôi khá bảo thủ.”
Diêu Thanh Chi nghi ngờ anh đang mỉa mai mình.
Tần Lãng nói tiếp: “Bác sĩ Diêu, tôi nghĩ chuyện đã xảy ra rồi thì cũng không cần truy cứu ai đúng ai sai nữa, điều chúng ta nên nghĩ đến bây giờ là, sau này phải làm sao.”
Diêu Thanh Chi nhíu mày: “Ý anh là sao? Anh muốn tôi chịu trách nhiệm với anh à?”
Tần Lãng nhìn cô chăm chú: “Cô nghĩ sao?”
Diêu Thanh Chi nhìn anh một lúc lâu: “Xin lỗi, bác sĩ Tần, anh cũng nghe rồi đấy, tối qua tôi nhận nhầm người.”
Tần Lãng nhướn mày: “Tôi nhớ trước khi uống rượu cô từng nói chưa từng yêu ai. Vậy Sở Ly là ai? Là người cô thầm mến sao?”
Diêu Thanh Chi khó chịu: “Bác sĩ Tần, anh không cảm thấy anh đang quá tò mò sao? Đừng tưởng tối qua chúng ta ngủ với nhau là anh có quyền xâm phạm chuyện riêng tư của tôi.”
“Đó là việc của tôi, không liên quan đến anh.”
Tần Lãng: “Vậy đúng là người cô thầm thích rồi. Cô chưa thổ lộ à? Hay là bị từ chối?”
Diêu Thanh Chi tức giận đến đỏ mặt: “Bác sĩ Tần! Đây mới là con người thật của anh sao? Cố tình khơi chuyện người ta không muốn nhắc tới, còn bám riết không buông!”
“Anh đối với ai cũng thế à?”
Tần Lãng nhún vai: “Phụ nữ khác thì liên quan gì đến tôi? Nhưng cô bây giờ là người phụ nữ của tôi rồi, tôi có quyền được biết những chuyện đó.”
“Tôi không muốn mình trở thành cái bóng của người tên Sở Ly kia.”
Mặt Diêu Thanh Chi lại đỏ bừng: “Bác sĩ Tần, tôi khi nào đồng ý quen anh? Đừng nói bừa!”
Tần Lãng cong môi cười, cúi người ghé sát mặt cô.
“Cô giận lên trông đáng yêu thật đấy. Tôi nói rồi, tôi là người rất bảo thủ. Đã xảy ra chuyện kia, thì cô đương nhiên là người phụ nữ của tôi, còn tôi là người đàn ông của cô.”
Diêu Thanh Chi nghẹn lời: “Bác sĩ Tần, anh… anh muốn bao nhiêu tiền?”
Tần Lãng nhíu mày: “Cô nghĩ tôi là gì? Là trai bao ở hội sở à? Mà loại cao phú soái như tôi, cô nghĩ cô tiêu nổi sao, bác sĩ Diêu?”
Diêu Thanh Chi: “…”
Quả thật cô không đủ tiền để “tiêu” anh.
Đúng lúc này, chuông báo thức trên điện thoại Diêu Thanh Chi vang lên inh ỏi, kéo cô ra khỏi cảm giác sốc nặng.
Cô chộp lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem giờ.
“Chúng ta sắp trễ rồi, tôi phải đi tắm. Trước khi tôi từ phòng tắm ra, anh hãy rời khỏi đây. Tóm lại, giữa chúng ta, không thể có gì cả.”
Tần Lãng giữ lấy tay Diêu Thanh Chi khi cô vừa nhảy xuống giường.
“Nói rõ ràng đi, nếu không tôi sẽ kể chuyện tối qua với viện trưởng, để viện trưởng làm chủ cho tôi.”
Diêu Thanh Chi ngạc nhiên: “Bác sĩ Tần, anh đừng đùa nữa có được không? Giữa chúng ta đâu có tình cảm gì, không có tình cảm thì làm sao hẹn hò?”
“Với lại, bây giờ là thời đại nào rồi? Chuyện qua đêm đâu có nghĩa là phải chịu trách nhiệm!”
Tần Lãng: “Tôi không quan tâm thời đại nào. Tôi đã thề sẽ giữ thân cho vợ mình. Giờ tôi đã trao bản thân cho cô, cô nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi!”
Diêu Thanh Chi: “Bác sĩ Tần, anh… anh không sao chứ?”
Tần Lãng: “Tôi đương nhiên là có sao rồi! Dù thế nào, cô cũng phải chịu trách nhiệm với tôi. Cứ quyết định vậy đi!”
Nói rồi, Tần Lãng nghênh ngang rời khỏi phòng của cô, để lại Diêu Thanh Chi đứng ngơ ngác, không biết phải làm gì.
Cô thật không ngờ Tần Lãng lại là kiểu người như vậy.
Nửa tiếng sau.
Trong nhà hàng khách sạn, Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên đang ăn sáng.
Từ xa đã thấy Tần Lãng và Diêu Thanh Chi bước vào, Tần Lãng thì cười nói ríu rít, còn Diêu Thanh Chi lại giận dỗi thấy rõ.
Hai người trông chẳng khác gì một cặp đôi đang giận hờn.
Lạc Ninh cầm tách cà phê, tay khựng lại giữa không trung, như thể cảm nhận được gì đó kỳ lạ.
Diêu Thanh Chi chợt nhìn thấy cô, lập tức chuyển sang vẻ mặt lạnh lùng, đi đến chào hỏi.
“Chào buổi sáng, bác sĩ Lạc, đội trưởng Lục. Tối qua thật ngại quá, tôi không nên uống nhiều như vậy, làm phiền hai người rồi.”
“Không sao đâu, bác sĩ Diêu. Vui một chút cũng tốt mà. Có điều, tối qua là bác sĩ Tần chăm sóc cô, công lao đó tôi không dám nhận.”
Lạc Ninh vừa nói, vừa quay đầu nhìn về phía Tần Lãng, bất chợt nhìn thấy vết hôn rõ ràng trên cổ anh.
Cô hít vào một hơi lạnh, ngẩn người tại chỗ.
Tần Lãng chỉ tay về phía quầy buffet, cười nói: “Tôi đi lấy đồ ăn sáng. Bác sĩ Diêu, cô muốn ăn gì?”
“Tôi tự lấy được, không dám phiền bác sĩ Tần,” – Diêu Thanh Chi vẫn còn mang chút giận trong giọng nói.
“Chồng ơi, anh có thấy vết hôn trên cổ bác sĩ Tần không? Anh ấy và bác sĩ Diêu tối qua chắc là…”
Lục Thừa Uyên đáp: “Ừ, em cứ giả vờ như không thấy gì là được. Trừ khi họ chủ động nói ra, không thì nhắc đến sẽ khiến họ ngại ngùng.”
Lạc Ninh gật gù: “Em biết, chỉ là thấy bất ngờ thôi. Ở bệnh viện mình, bác sĩ Tần rất được các bác sĩ và y tá nữ yêu thích, nhưng anh ấy luôn đối xử công bằng với mọi người.”
“Mọi người đều cho rằng kiểu công tử nhà giàu như bác sĩ Tần sẽ không để mắt đến người bình thường như bọn em.”
Lục Thừa Uyên nhếch môi cười: “Tình cảm mà, đôi khi là cảm giác, không phải địa vị hay thân phận.”
Lạc Ninh gật đầu: “Cũng đúng. Thật ra em thấy họ khá xứng đôi. Bác sĩ Diêu là kiểu đẹp thanh thuần, thoát tục.”
“Có lẽ bác sĩ Tần bị khí chất của cô ấy thu hút cũng nên.”
Lục Thừa Uyên khẽ nhướng mày: “Ừ, có thể. Bác sĩ Diêu là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều đàn ông.”
Nghe vậy, Lạc Ninh chớp hàng mi dài, cười ngọt ngào nhìn anh.
“Vậy còn hình mẫu lý tưởng của anh thì sao? Có phải kiểu như bác sĩ Diêu không?”
Lục Thừa Uyên nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô.
“Người lý tưởng của anh chính là em.”
Lạc Ninh mím môi cười khẽ: “Mồm mép thật đấy.”
Lục Thừa Uyên nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt mang theo ý cười: “Anh nói thật mà.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?