🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 25: Chương 25 (Hoàn)

25.

Trở về quán trọ, Lục Chi đi nghỉ trước.

 

Phương Tư Viễn đưa ta về phòng, căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ.

 

Hắn kéo tay ta về phía bàn sách, nơi thư họa hắn mang theo đang nằm rải rác bên trên.

 

Lòng ta rung động, có điều gì đó sắp được hé lộ.

 

Hắn lấy một bức tranh trông khá quen mắt từ ống đựng rồi mở ra trước mặt ta.

 

“Đây không phải là…” Ta thấp giọng kêu lên.

 

Không phải bức tranh ta vẽ tặng hắn đây sao?

 

Trăng sáng trên cao, công tử tuấn tú tựa lan can đón gió, thưởng rượu. Nơi hành lang, thiếu nữ kiễng chân, lén trộm nhìn.

 

Chính là cảnh tượng lần đầu tiên ta gặp hắn.

 

Bức tranh này chính tay ta phác thảo nên từng nét một, nhưng chưa bao giờ cảm thấy hài lòng, trước sau chỉnh sửa mấy bận, còn xin phụ thân tìm người làm thành bức tranh hoàn chỉnh. Sau khi bị hắn đối xử lạnh nhạt, vì muốn làm hắn vui ta đã tặng nó cho hắn. Nhưng hắn không cần, ném trả cho ta mà không nhìn lấy một lần.

 

Ta đau lòng, không muốn nhìn thấy nó nữa, bèn ném cho Lộ Chi bảo muội ấy vứt đi.

 

Sao nó lại ở đây?

 

Phương Tư Viễn trải bức tranh trên bàn, giải thích: “Lục Chi bỏ nó ở thư phòng, nhét trong ống đựng tranh của ta, ta vẫn luôn cất giữ nó như báu vật.”

 

Hắn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn ta, trong mắt là nhu tình vô hạn: “Nếu không có bức tranh này, ta còn không biết nàng đã gặp ta sớm như vậy.”

 

Mặt ta đỏ bừng, có chút ngượng ngùng. Thực không biết năm xưa sao lại không biết xấu hổ đến thế, còn dám vẽ lại cảnh đi nhìn trộm người ta.

 

Ta vươn tay muốn giành lại: “Trả lại cho ta!” 

 

Phương Tư Viễn ngăn ta, lắc đầu nói: “Tặng cho ta thì nó là của ta.”

 

Hắn cầm d a o, muốn rạch bức tranh.

 

Ta sửng sốt: “Ngươi muốn làm gì?!”

 

“Uyển Uyển, bức tranh này phải tặng cho kẻ khác.”

 

Ta chợt nhớ lại lời hắn nói trong tiểu viện rồi cẩn thận suy nghĩ một lượt. Tranh này do phụ thân giúp đi đường diềm. Chẳng lẽ…

 

Quả nhiên, khi Phương Tư Viễn tách lớp giấy tuyên trên vải lụa lên, ở giữa có vài tầng giấy, đây là một công đoạn trong tiến trình làm khung diềm. Bức tranh này dày hơn một chút so với những bức khác, dùng lụa và giấy thượng hạng. Trước kia ta chỉ cho rằng phụ thân muốn làm phần viền tinh xảo, nào ngờ ở giữa còn chứa thiên cơ. Ta mơ hồ nhìn thấy chi chít chữ.

 

Ta kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết…”

 

Phương Tư Viễn khựng lại, thấp giọng nói: “Ta thường mở ra xem, tự nhiên… phát hiện được.” Giọng ngày càng nhỏ, ta đưa mắt nhìn qua thì thấy vành tai hắn ửng đỏ.

 

Ở đây có một rổ Pandas

Lẽ nào… hắn đang xấu hổ?

 

Không hiểu sao ta cũng lắp bắp theo: “Ngươi thường… thường xem lắm à?”

 

Hắn khẽ “Ừm”, ánh mắt hơi lảng tránh, chóp tai vẫn đỏ hồng, cúi đầu tiếp tục tháo tranh.

 

Trong khoảnh khắc, hai người nhìn nhau không nói nên lời.

 

Cuộn giấy phải tặng cho kẻ khác, nhưng Phương Tư Viễn lại không muốn tặng luôn cả bức họa này, chỉ đành cẩn thận từng li từng tí tách ra.

 

Hắn cố tình tránh né, không để ta đọc nội dung bên trong. Ta hiểu, những con chữ này rất quan trọng, không phải là thứ ta nên xem, vì vậy, ta tránh xa bàn giấy.

 

Dùng cơm tối xong, ta nghỉ ngơi trước, còn hắn vẫn dong đèn, dùng d a o nhỏ, kim nhỏ, chải lông mềm tách từng chút một. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, ta chỉ cảm thấy yên bình, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

 

Hôm sau tỉnh lại, Phương Tư Viễn đã sửa soạn đâu vào đấy. Trên bàn chỉ còn lại một lớp giấy tuyên mỏng, phía trên là bức họa ta vẽ, không chút tổn hại nào, về cuộn giấy kia thì đã biến mất.

 

Không biết hắn mất bao lâu để hoàn thành.

 

Ta rời giường, bước tới hỏi: “Đã mang đi rồi sao?”

 

Hắn gật đầu: “Hà Kinh đến lấy.”

 

Rồi lại chỉ sang y phục mới cạnh bên: “Phu nhân, chúng ta nên đi dự lễ thôi.”

 

Ta không hỏi xem rốt cuộc hắn và Trịnh Thanh Vân đã nói những gì. Nhưng nhìn vẻ mặt như tro tàn của nàng ta, hẳn đã triệt để buông bỏ hắn rồi.

 

Lục Chi giúp ta trông chừng bọn họ cũng không nói gì nhiều, chỉ an ủi ta: “Tiểu thư yên tâm, ả đi ê n kia sẽ không làm phiền người và cô gia nữa đâu.”

 

Hôn lễ giữa huyện lệnh Cô Tô và Trịnh Thanh Vân rất long trọng. Dù gì cũng do hoàng đế tứ hôn, nên cả Trịnh gia và Trương đại nhân đều hết lòng chuẩn bị, tương đối phô trương.

 

Ta đi theo Phương Tư Viễn, cũng giống như những quan khách khác, tặng quà, nhập tiệc, xem cử hành hôn lễ.

 

Trịnh Thanh Vân cũng không gây chuyện nữa mà ngoan ngoãn thành hôn cùng Trương đại nhân.

 

Hẳn đã chấp nhận số mệnh rồi.

 

Sau hôn lễ, chúng ta đứng dậy từ biệt.

 

Phương Tư Viễn phải đi Tiền Đường nhận chức, không thể chậm trễ được.

 

Thay vì ngồi xe ngựa, ta cùng hắn sóng vai, cưỡi ngựa tiến về phía cổng thành.

 

Phương Tư Viễn không ép ta ngồi xe ngựa, vẻ mặt lo lắng không thôi.

 

Hắn hỏi ta: “Uyển Uyển, thư hòa ly… không ký nữa nhé?”

 

Ta khịt mũi cười, vừa bất lực, vừa khoan nhượng: “Ký hay không, có gì khác biệt à?”

 

Hắn thề son sắt: “Đúng, không có gì khác biệt. Ký hay không thì nàng vẫn là Phương phu nhân của ta.”

 

Ta quay đầu nhìn hắn. Hắn không nói lời đường mật mà nhìn lại ta, nghiêm túc nói: “Uyển Uyển, chỉ có làm Phương phu nhân của ta, nàng mới có thể sống sót.”

 

Lại là lời này.

 

Trước kia ta không hiểu, nhưng hiện tại đã rõ rồi.

 

Nếu ta không là Phương phu nhân, người đó sẽ không dễ dàng buông tha. Trong mắt hắn, ta vốn phải là người của hắn.

 

Ta không khỏi lắc đầu: “Phương Tư Viễn, đã là lúc nào rồi, ngươi còn không nói nổi với mấy lời tử tế với ta.”

 

Hắn cười khổ nhưng thẳng thừng nói: “Uyển Uyển, ta đã nói rồi, ta không phải hạng người tốt đẹp gì. Giữa chúng ta đã xảy ra quá nhiều chuyện… bị hoàn cảnh đẩy đưa, không cách nào tự quyết. Ta biết nàng sẽ không bao giờ toàn tâm toàn ý yêu ta nữa. Rồi nói không chừng ngày nào đó sẽ dứt áo ra đi. Ta chỉ có thể dùng sự nguy hiểm trước mắt này để giữ chặt nàng. Nếu nàng cảm thấy ta đê tiện, ta cũng chẳng có gì bao biện.”

 

Đúng vậy, giữa chúng ta, đặc biệt là hai chữ ái tình, làm sao nói rõ ràng cho được?

 

Ra khỏi cổng thành, ta nhìn về con đường phía trước và nói với hắn: “Tiền đường là nơi mới, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.”

 

Dứt lời, ta thúc ngựa, phi nước đại phóng đi.

 

Phương Tư Viễn lúc đầu sững sờ, sau đó nhanh chóng đuổi theo, sảng khoái cười lớn, niềm vui sướng không cách nào che giấu, có đôi chút giống với chàng thiếu niên kiêu ngạo, đắc ý năm xưa.

 

Giang Nam như họa, chặng đường mới của chúng ta cũng bắt đầu.

 

(Toàn văn hoàn.)

Đọc gì tiếp theo?

Gợi ý cá nhân hóa dành riêng cho bạn.

Ảnh bìa của Ai Dám Nói Xấu Tiểu Gia?
Full
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Ai Dám Nói Xấu Tiểu Gia?

Trong thế giới của “Ai Dám Nói Xấu Tiểu Gia?”, Lục Thư Cẩn, một cô gái mồ côi với khát khao tự do, đã quyết tâm từ bỏ cuộc đời an nhàn nhưng tù túng mà di mẫu sắp đặt cho mình. Đêm trước ngày cưới, với hành lý trong tay, nàng đã bỏ trốn […]
0.0 135 Chương
Ảnh bìa của Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Full
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ

Khi Tiết Ninh tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cổ đại về tu tiên, nơi mà cô trở thành vị hôn thê chưa cưới của Tần Giang Nguyệt – nam phụ được mệnh danh là “kiếm tiên chuyển thế”. Tần Giang Nguyệt, một tuyệt sắc giai nhân nhưng […]
0.0 287 Chương
Ảnh bìa của Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Full
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Trong thế giới đầy bi kịch và oan nghiệt, Tạ Ngọc Uyên một lần nữa có cơ hội trở lại cuộc sống sau khi đã trải qua những ngày tháng khổ cực tột cùng, khiến cả trời đất đau lòng. Đến lúc nhắm mắt xuôi tay, nàng còn bị âm phủ từ chối, chứng tỏ […]
0.0 719 Chương
Ảnh bìa của Độ Thiệu Hoa – Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Full
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Độ Thiệu Hoa – Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình

Giang Thiệu Hoa, một quận chúa của dòng tộc vương giả, nhưng cuộc đời nàng gắn liền với nỗi tiếc nuối và tang thương. Chỉ khi bị chính con trai mình đầu độc, nàng mới hiểu rõ sự đáng sợ của tình yêu và lòng tham. Với chết chóc viếng thăm, Giang Thiệu Hoa bị […]
0.0 851 Chương
Ảnh bìa của Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ, Biểu Muội Xấu Số Bị Cưỡng Đoạt
Full
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ, Biểu Muội Xấu Số Bị Cưỡng Đoạt

Trong thế giới đầy âm mưu và quyền lực của “Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ, Biểu Muội Xấu Số Bị Cưỡng Đoạt”, câu chuyện mở ra với nhân vật Cố Tuế An – một nhà nghiên cứu nông nghiệp, bất ngờ xuyên không vào cuốn tiểu thuyết mà cô từng đọc. Trong bối cảnh […]
0.0 139 Chương
Ảnh bìa của Váy Tơ Vàng – Đường Tô
Full
Trọng Sinh · Đang thịnh hành

Váy Tơ Vàng – Đường Tô

Váy Tơ Vàng là kiểu truyện khiến người ta vừa “đã” vì báo thù gọn gàng, vừa “mê” vì tình cảm nảy nở trong cung đình đầy sóng gió. Ngụy Niên sống lại không để lặp lại bi kịch bị đẩy vào đường cùng, nàng chọn rẽ hướng ngay trước thời khắc định mệnh đóng […]
3.8 247 Chương

Dựa trên hoạt động đọc của bạn và xu hướng cộng đồng

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...