An Ninh nghe lời trở lại khoa cấp cứu, thật sự bác sĩ Lâm cũng không khó ở chung, cô rất muốn học hỏi kinh
nghiệm từ anh, đáng tiếc anh không chịu cho cô cơ hội. Từ đại học đến bây giờ, An Ninh cũng không đòi thầy
giáo phải thích sinh viên, cô hơi cố chấp, lại hướng nội, ngoại trừ thành tích học tập xuất sắc thì suýt nữa cô
đều kém những người khác về mọi mặt.
"Đừng đụng vào tôi, tôi nói đừng đụng vào tôi! Cô nghe không hiểu tiếng người sao cô ý tá?"
"Tiên sinh, xin ông phối hợp một chút, được không?"
"Ông đây cầm kim đâm cô một cái xem cô có được không?"
An Ninh ở ngoài nghe thấy cuộc đối thoại này, cô đi đến vừa lúc y tá Tiểu Thôi đi qua, Tiểu Thôi tủi thân hai
mắt ửng đỏ, thấy An Ninh cũng không chào hỏi mà chạy đi luôn.
An Ninh tò mò nhìn vào bên trong, một người đàn ông ngồi ở trên giường bệnh, trong tay cầm ống tiêm hình
như mới vừa đoạt được từ tay y tá, đang giơ ống tiêm ra dù dọa những y tá khác đang muốn đến gần mình.
"Chuyện gì vậy?" An Ninh không nhìn người đàn ông, trực tiếp hỏi y tá đứng bên cạnh.
"Bác sĩ An, bệnh nhân tên Đỗ Phi Dương, hai mươi bốn tuổi, sáng nay được đưa vào đây vì tai nạn xe, mặt bị
thủy tinh cứa bị thương, vết thương hai mười centimet, sâu hai centimet. Đã rửa vết thương, vừa tiêm thuốc
mê, đang chuẩn bị khâu lại gấp."
Đỗ Phi Dương ngẩng đầu nhìn lên, nhìn đến An Ninh, anh không thèm quan tâm mà bật cười, "Cô ý tá, cô
đang đùa sao? Cô nhóc này mà là bác sĩ? Muốn hại chết tôi sao?"
Hai tay An Ninh bỏ vào túi áo, mặt không đổi sắc nhìn anh, "Anh Đỗ, nếu anh không chịu phối hợp người chịu
thiệt cũng có mình anh." Cô quay đầu lại hỏi y tá, "Có gương không?"
"Chỉ có gương dùng để trang điểm..."
"Lấy đến đây."
An Ninh đợi một hồi, đưa gương đến trước mặt Đỗ Phi Dương, thản nhiên nói: "Nhìn thấy không? Thân thể là
của anh, anh có quyền cự tuyệt khâu vết thương, thân là người chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân chúng tôi
không có quyền ép anh, chỉ có thể khuyên anh."
Đỗ Phi Dương sửng sốt, "Cô..."
An Ninh cắt đứt lời anh ta tiếp tục nói: "Tạm thời không nói đến vết thương có nhiễm trùng không, đáng tiếc
cho một gương mặt đẹp như vậy sau này sẽ có một vết sẹo dữ tợn."
"Cô cho rằng tôi rất sợ sao?"
An Ninh nhún vai, "Để lại sẹo cũng không sao, vốn có một vài người cho rằng trên mặt có sẹo thì rất anh
tuấn."
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?